Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 10 : Đặt bẫy
Ngày đăng: 16:09 30/04/20
Màn đêm đã xuống, đèn đường cửa phủ đốc quân sáng lên, hào quang màu vàng tựa như lụa sa mỏng, lưu chuyển quanh quẩn, triền miên vũ mị.
Cố Khinh Chu bước xuống ô tô.
Ánh đèn mông lung bao phủ, mặt mày mỗi người đều phủ một tầng nhu uyển dịu dàng.
Đốc quân phủ mở vũ hội, danh lưu thế gia Nhạc Thành toàn bộ đều có mặt. Trước cổng chính, sân vườn đã sớm đậu đầy các loại xe hơi xa hoa, BMW thời thượng, từng người bước xuống đều mặc hoa y cẩm phục.
"Khinh Chu tiểu thư, Cố phu nhân, mời tới bên này." Phó quan tháp tùng cũng xuống xe, trầm ổn dẫn đường, coi Cố Khinh Chu như khách quý.
Cố Khinh Chu hơi gật đầu, tinh tế ưu nhã, tư thái thướt tha đi theo phó quan vào cửa.
Đốc quân phu nhân Thái Cảnh Thư đứng ở lầu hai, dáng người tùy ý dựa nghiêng vào đằng sau màn cửa, vuốt vuốt tua cờ màu xanh nhạt, con mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe vừa đến, hai con ngươi lạnh lẽo ma mị, mang theo quang mang thấu lãnh xương cốt.
Bà đã nhìn thấy chiếc xe của nhà mình đi đón Cố Khinh Chu trở về, lúc này mới khẽ cười, tiếu dung diễm diễm.
Cố Khinh Chu đến rồi!
"Ngươi thật dám đến!". Đốc quân phu nhân tự nói: "Đã tới, đương nhiên sẽ có quả ngon để ăn! Một nha đầu nông thôn, lại dám uy hiếp ta?"
Bà yên tĩnh mỉm cười, sớm đã có diệu kế đối phó với Cố Khinh Chu, để Cố Khinh Chu không dám xuất ra chứng cứ, đồng thời lại có thể mất hết mặt mũi.
Đốc quân phu nhân chậm rãi xuống lầu. Hôm nay bà mặc một bộ váy màu tím sậm, tay áo chấm đất, lúc đi chập chờn chậm rãi, khiến bà tăng thêm vẻ đoan trang diễm dã hững hờ, hoàn mỹ dung hợp vào thân thể, tạo ra phong tình mãnh liệt.
Có người hít khí.
"Đây chính là đốc quân phu nhân? Một điểm cũng nhìn không ra, bà đã sinh năm người con cho đốc quân…" Một nam nhân bốn mươi tuổi cầm ly rượu thủy tinh, rượu vang đỏ trong ly phát ra diễm sắc gợn sóng, nhiễm thấu tròng mắt của y, y không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào đốc quân phu nhân.
Thật là đẹp người, toàn bộ danh viện phu nhân trong Nhạc Thành này, dung mạo dáng vẻ đều kém xa so với đốc quân phu nhân.
Chỉ tiếc, dạng nữ nhân tôn quý này, không thể phạm vào, nếu không chết cũng không có đất chôn.
Người đồng bạn bên cạnh y cũng kinh diễm, nói: "Bà ta là đốc quân phu nhân! Bất quá, bà chỉ sinh hai đứa bé, Nhị thiếu soái cùng Tam tiểu thư, những người khác đều không phải do bà sinh. Đại thiếu soái là do vợ cả sinh, hai vị tiểu thư khác là do di thái thái sinh."
"À, chả trách...."
Theo đốc quân phu nhân xuống lầu, tiếng nghị luận chậm rãi ngừng.
"Tôi nghe mụ mụ nói, hôm nay vị hôn thê của Nhị thiếu soái đến đây, là đốc quân phu nhân bày tiệc mời khách cho cô ta."
Đoạn hội thoại này, Cố Khinh Chu nghe được, Cố Tương cũng nghe được.
Cố Tương đột nhiên một trận hưng phấn, hai gò má nộn phấn phiếm hồng, cô tự nhiên coi mình là vị hôn thê của Nhị thiếu soái.
"Nhị thiếu soái có vị hôn thê?". Giọng một thiếu nữ bén nhọn, không nguyện ý tin tưởng vang lên: "Nhị thiếu soái đính hôn khi nào?"
"Là thông gia từ bé!"
"Nói đến Nhị thiếu soái, tôi đã rất nhiều năm không gặp Nhị thiếu soái, anh ấy không phải sớm đã trở về từ Anh quốc rồi sao, vì sao vẫn chưa thấy anh ấy lộ diện?"
Cố Khinh Chu nghe đến đó, dựng lỗ tai lên.
Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh cũng thế, mẹ con các cô đối với đốc quân phủ cũng biết rất ít.
"Trở về năm năm rồi.". Có người nói tiếp: "Đừng nói các cô, đến cả bằng hữu thân thích cũng nhiều năm không thấy Nhị thiếu soái đâu."
"Anh ấy thần bí như vậy, có phải nhậm chức quan trong quân đội đốc quân phủ rồi không?"
"Nhậm chức trong quân đội rất bình thường mà, tại sao lại thần bí không muốn gặp người?"
Lúc này, có một thanh âm xen vào: "Tôi và chị gái là khuê mật với đại tiểu thư, cô ta nói Nhị thiếu soái thật ra là ngã bệnh, bệnh từ lâu rồi...."
"Bệnh gì?"
Cố Khinh Chu nghe được sinh bệnh, liền có chút thất thần.
Cô nhớ tới nam nhân hôm qua.
Lúc thẩm vấn trực tiếp lột da, lột da xong còn tự mình đi đóng đinh người ta lên cọc gỗ, sau đó tinh thần phấn khởi phát tiết, hắn có tính là bệnh nhân không?
Cố Khinh Chu cảm thấy hắn khẳng định là mắc một loại bệnh tâm thần nào đó!
Có lẽ, nhà Thiếu soái cũng là bị bệnh tâm thần, không thể bị ngoại nhân nhìn ra, trêu chọc thị phi, cho nên mới tránh không gặp người khác?