Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 115 : Muốn đội nón xanh hay không?*

Ngày đăng: 16:10 30/04/20


(* Đội nón xanh là biểu thị bị cắm sừng. Bị vợ/người yêu/tình nhân,.. phản bội, gian díu với một nam nhân khác)



Cố Khinh Chu cùng Tam di thái tiên đoán, Tần Tranh Tranh nhất định sẽ dọn về tới.



Nàng không ngại Tần Tranh Tranh dọn về tới, như vậy Tần Tranh Tranh mới có thể nhanh cùng Cố Khuê Chương trở mặt thành thù hơn.



Tam di thái nửa tin nửa ngờ, bà không biết Tần Tranh Tranh sẽ dùng phương pháp gì.



"Trừ bỏ Tứ di thái cầu xin, ta không thể tưởng được ra còn có ai có thể giúp thái thái trở về." Tam di thái nói, "Khinh Chu, ngươi có thể nghĩ ra không?"



Cố Khinh Chu cười, nói: "Nếu là ta, phương pháp có rất nhiều a. Bất quá, tâm tư thái thái, ta nào biết đâu?"



Tam di thái nói: "Ngươi không biết? Thái thái cơ hồ bị ngươi nắm mũi dắt đi, ngươi có thể không biết sao?"



Cố Khinh Chu cười, không nói lời nào.



"Khinh Chu, ngươi mau nói cho ta biết, nếu theo lời ngươi nói, ngươi như thế nào mà trở về?" Tam di thái không tha Cố Khinh Chu, một hai phải bắt Cố Khinh Chu nói cho bà nghe.



Cố Khinh Chu cười nói: "Ngươi cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà, nếu là ngươi bị đuổi đi, ta liền nói cho ngươi phương pháp."



Tam di thái liền bị nói trúng, nói bà ta quá xấu rồi.



Cố Khinh Chu cười trốn, không né tránh, bị Tam di thái cào đến cười lệch qua trên giường.



Ngày hôm sau sau khi Tần Tranh Tranh dọn ra ngoài, huynh muội Cố Thiệu đã trở lại.



Cố Thiệu về tới một hồi, liền đứng ở trên ban công.



Cố Khinh Chu thấy được hắn.



Cố Thiệu đứng ở trên ban công, chậm rãi bậc lửa một cây xì gà.



Thanh hương xì gà bay tới trong phòng Cố Khinh Chu.



Đã là mùa hè, tất cả mọi người đều nghỉ ở nhà, trong phòng oi bức, Cố Khinh Chu cũng không khóa cửa ban công.



Nhìn thấy Cố Thiệu hút thuốc, Cố Khinh Chu hơi ngạc nhiên.



Cố Thiệu là nam hài tử thực ngoan, hắn mới 17 tuổi, chưa từng hút qua thuốc.



Đôi tay hắn cầm chỗ cây que trắng bạch, về điểm này mang phần hoang mang, ở khe hở của ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của hắn nhảy lên, xì gà liền dường như bắt sương trắng ra khói nhẹ.



Một ngụm xì gà hút vào phổi, Cố Thiệu sặc đến ho khan, nước mắt huân xuống dưới.



Cố Khinh Chu tiến lên, cây xì gà kia liền rơi vào tay nhỏ tuyết bạch của nàng.



"Không được hút thuốc, tiểu hài tử hút thuốc không tốt." Cố Khinh Chu nhíu mày nói.



Cố Thiệu quay mặt đi, không biết là bị khói xông, hay là trong lòng thống khổ, hắn yên lặng rơi nước mắt.



Trong lòng Cố Khinh Chu giống như bị vũ khí sắc bén gì xẹt qua, có phần đau rầu rĩ.




Trải qua chuyện này, Cố gia hoàn toàn chẳng ra cái gì cả.



Vừa lúc lại là kỳ nghỉ, Cố Khinh Chu gần như mỗi ngày ở nhà, cũng là bực bội.



Bất quá, Tư Hành Bái gần đây không tìm nàng, làm nàng nhẹ nhàng thở ra.



Mấy ngày nay, Tư Hành Bái giống như lại đi đóng quân nơi nào, phỏng chừng phải nửa tháng mới trở về.



Không khí trong nhà không tốt, thời tiết lại nóng, Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu đều nhấc không nổi tinh thần.



Sau lại, là Cố Thiệu cầm hai vé xem Bình đàn trong tay, mời Cố Khinh Chu đi nghe Bình đàn.



Cố Khinh Chu liền đi.



Nghe xong Bình đàn, đã là hoàng hôn.



Mặt trời chiều ngã về Tây, đem Nhạc Thành phủ thêm một bộ áo ngoài cẩm tú, nơi nơi huyến lệ lộng lẫy.



"...... Mới vừa rồi ở rạp hát, muội thành thật nhìn chằm chằm vào một người, là vì cái gì?" Cố Thiệu hỏi Cố Khinh Chu.



Cố Khinh Chu cười cười.



Nàng không có mặt mũi nói, nàng thấy được Hoắc Việt.



Khó có thể tin, đường đường long đầu Thanh bang, cũng xen lẫn trong đám người đi nghe Bình đàn.



Cái bàn của hắn, vừa lúc đối diện xéo với Cố Khinh Chu.



Cố Khinh Chu nhìn một xíu, có thể cảm nhận được hắn đang nhìn nàng. Mà khi nàng ngước mắt thời điểm nhớ lại quá khứ, thì tầm mắt Hoắc Việt lại là mơ hồ, căn bản xuống dốc ở trên người nàng.



Cố Khinh Chu không dám lên chào hỏi trước, sợ người khác cũng nhận ra được hắn.



Nghe nói bên người Hoắc Việt cũng không an toàn, thường xuyên có người muốn giết hắn, Cố Khinh Chu càng là không dám làm bại lộ thân phận hắn.



"Muội không quen biết hắn, chỉ là cảm thấy người kia mặc bộ áo dài rất đẹp." Cố Khinh Chu cười nói, "Hiện tại người mặc áo dài không nhiều lắm, ăn mặc đẹp càng ít."



Thời điểm nàng nói lời này, vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng may đồ.



Cửa hàng may đồ này còn không có đóng cửa tiệm, mà là đèn điện sáng ngời.



"Huynh cũng đi may một bộ áo dài, thấy sao?" Cố Thiệu cười nói.



Hắn khó có được hứng thú.



"Được a." Cố Khinh Chu cười nói, "Muội chưa bao giờ gặp qua huynh mặc áo dài."



Hai anh em bọn họ nói chuyện, liền vào tiệm may.



Cố Khinh Chu cũng không có chú ý tới, ở góc đường ngừng một chiếc ô tô, Tư Hành Bái tự mình nhìn xuyên qua lớp kính pha lê ở cửa sổ ô tô, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm liễm.