Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 118 : Lắc tay không giống nhau
Ngày đăng: 16:10 30/04/20
Thời điểm Cố Khinh Chu từ toilet ra tới, thần sắc nàng như bình thường, hàng lông mi thon dài nhẹ phúc, cảm xúc nàng chôn chặt thật sâu bên trong.
Nàng đã khóc.
Nhưng là, lần này đã khóc trước rồi, thời điểm bị Tư Hành Bái đè lại, nàng liền đã khóc thật lâu, cho nên đôi mắt hồng hồng, không có gì khác thường.
Nàng nằm xuống ngủ.
Không có chạy trốn, bởi vì chạy không thoát, chỉ có giết Tư Hành Bái, mới có cơ hội chạy thoát.
Tư Hành Bái ôm nàng từ sau lưng, ôm rất chặt.
"Khinh Chu, nàng thích trang sức gì?" Tư Hành Bái hỏi.
Không thích kim cương, vậy đổi cái khác, dù sao Tư thiếu soái cũng có tiền.
Trong lòng Cố Khinh Chu lạnh lẽo, thanh âm cũng là lạnh, nàng không hề có cảm xúc.
"Ta là trang sức gì cũng không thích. Mang trang sức thô tục, ta nặng không đứng dậy được. Ta thích tiền." Cố Khinh Chu nói, "Dù sao ngươi là đem ta xem như kỹ nữ, lần sau trực tiếp đưa tiền được rồi!"
"Không được nói bậy." Hắn thấp giọng nói, sau đó hôn vành tai nàng, "Nàng không phải kỹ nữ, nàng là mèo của ta!"
Cố Khinh Chu lãnh trong lòng, trên người cũng lãnh.
Một lòng, lãnh đến giống như cục nước đá, nàng không có cách nào khởi lên bất kì gợn sóng nào, tùy ý để hắn ôm chặt nàng.
"Khinh Chu, nàng muốn gả cho ta không?" Tư Hành Bái đột nhiên hỏi.
Bộ dáng phát giận của Cố Khinh Chu, hắn là thấy.
Không biết vì sao, hắn tổng vẫn cảm giác thời điểm nàng nhìn thấy nhẫn kim cương, tuy rằng cứng đờ, nhưng tâm lại mở.
Hắn không quá xác định, nàng có phải thật sự thực vui vẻ hay không.
Thời điểm Cố Khinh Chu khóc lên, cảm tình là chân thật, còn lại thời điểm khác, biểu cảm nàng thu vào trong, Tư Hành Bái đoán không ra nàng nghĩ cái gì.
"Ta không muốn!" Cố Khinh Chu gắt gao cắn môi, "Ta tình nguyện chết, cũng sẽ không gả cho ngươi, loại biến thái này!"
Cố Khinh Chu cảm thấy hắn thực tàn nhẫn.
Hắn trước nay không nghĩ tới cưới nàng, lại muốn hỏi nàng loại vấn đề này!
Muốn nàng như thế nào mà trả lời?
Nhìn nàng xấu hổ nan kham, thậm chí hèn mọn, hắn rất có cảm giác thành tựu sao?
Hắn nói, nàng là mèo hắn dưỡng.
Cố Khinh Chu, chỉ là sủng vật của hắn mà thôi.
Nàng không muốn nói nữa.
Hoắc Việt nói: "Ngươi khi nào thấy tiện, lấy lại đây ta xem xem, cửa hàng Thanh bang, sẽ không ép giá ngươi."
Cố Khinh Chu gật gật đầu, nói: "Ta cũng không phải hiện tại liền muốn bán, chờ ngày nào đó thật sự thiếu tiền mới bán."
"Cũng được." Hoắc Việt cười nói.
Rồi sau đó, Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh nấu nước ô mai, thả khối băng bưng lên, liền cắt ngang cuộc nói chuyện của Cố Khinh Chu cùng Hoắc Việt.
Hoắc Long Tĩnh lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Cố Khinh Chu nói: "Khinh Chu, lần trước ngươi trị hết bệnh cho a ca ta, lắc tay này tặng cho ngươi."
Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc: "Như thế nào lại trả lại cho ta lễ vật a?"
Lắc tay này, là Hoắc Việt mua.
Nhưng nếu Hoắc Việt đưa cho Cố Khinh Chu, này liền có phần ái muội, cho nên hắn kêu Hoắc Long Tĩnh đưa.
"Ngươi đã cứu ca ca ta 1 mệnh, một chút lễ vật nhỏ, ngươi nhận lấy đi!" Hoắc Long Tĩnh nói.
Hoắc Long Tĩnh không giống nữ hài tử khác, nàng ta tương đối mẫn cảm, nếu là không nhận, nàng ta sẽ cảm thấy Cố Khinh Chu không đem nàng ta xem như bằng hữu, vì thế nàng phải đành nhận lấy.
Nhan Lạc Thủy không ghen ghét, nàng biết được Cố Khinh Chu đối với Hoắc Việt có ân tình.
Nàng thậm chí còn giúp Cố Khinh Chu mang lên.
Mau đến buổi chiều, thì di thái thái của Hoắc Việt - Mai Anh tới, tặng lễ vật sinh nhật cho Hoắc Long Tĩnh.
"A Tĩnh, sinh nhật vui vẻ." Di thái thái Mai Anh cười nói.
Dáng người Mai Anh thực tốt, ăn mặc một bộ sườn xám màu tuyết thêu phồn hoa thịnh trán, thướt tha vui vẻ tiến vào.
Vừa vào cửa, ánh mắt di thái thái Mai Anh, liền dừng ở trên lắc tay của Cố Khinh Chu.
Biểu cảm nàng ta đột nhiên liền thay đổi.
Cố Khinh Chu không biết ý gì, đưa tay ra phía sau ẩn dấu vài phần.
Di thái thái cũng tự biết thất thố, thu hồi ánh mắt, đáy lòng lại rất là chấn động.
Cố Khinh Chu đi rồi, di thái thái nhìn hầu gái thân tín của chính mình, nói: "Cái người tên Cố Khinh Chu kia, về sau không thể để nàng ta tới cửa!"
Hầu gái khó hiểu, hỏi: "Làm sao vậy, di thái thái?"
"Cái lắc tay kia, mang tới trên tay nàng ta rồi!" Biểu cảm của di thái thái âm u lại kinh tủng, "Tuyệt nhiên mang tới trên tay nàng ta rồi!"
Hầu gái vẫn là không hiểu, nói: "Bất quá là lắc tay kim cương, ngài muốn, đi cửa hàng lấy một cái là được, Hoắc gia đối với ngài xưa nay hào phóng."
"Ngươi không hiểu, này không giống nhau!" Di thái thái Mai Anh cắn môi dưới.
"Như thế nào không giống nhau?" Hầu gái là bị di thái thái nói đến hồ đồ, khó hiểu hỏi.