Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 155 : Con mồi của ta
Ngày đăng: 16:13 30/04/20
Tiến vào tiệm may, nhìn thấy một nam nhân đang ngồi, Cố Khuê Chương liền hít ngược một đợt khí lạnh.
Ông ta quen biết người này!
Tiệm may, một hơi máu tươi tràn đầy, Cố Khinh Chu muốn phun.
Nàng mỗi lần ngửi được mùi máu, nếu không phải nhớ tới tên thích khách bị lột da sống kia, thì chính là nhớ tới đêm đó một cái đầu người lăn xuống ở bên mặt nàng.
Trong lòng co giật một chút, nàng theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương bị nàng ôm chặt cánh tay, cũng khó có được bộ dạng từ phụ hộ nghé*: "Đừng sợ, đừng sợ!"
(* Ý là người cha hiền từ bảo vệ cho đứa con nhỏ của mình)
Dứt lời, liền bẻ tay Cố Khinh Chu ra, vượt qua nam nhân máu chảy đầm đìa trên mặt đất, đi vào.
Nam nhân buồng trong cũng đứng lên: "Cố lão gia!" Thập phần khách khí, thậm chí có điểm cung kính.
"Cửu gia!" Tâm tình Cố Khuê Chương cũng kích động xưng hô với đối phương.
Người này là Tích Chính, phó lãnh đạo của Thanh bang, là tâm phúc mà Hoắc Việt coi trọng nhất.
Đừng nói là Cố Khuê Chương, chính là người của Quân Chính phủ gặp được Tích Chính, mặc kệ là kính trọng Thanh bang, hay là kính sợ Tích Chính, thì đều phải cung cung kính kính kêu một tiếng "Cửu gia".
"Không đảm đương nổi, Cố lão gia." Tích Chính ở trước mặt Cố Khuê Chương, tư thái chịu thấp, "Ta nhỏ hơn ngài vài tuổi, nếu là không chê, kêu Lão Cửu đi."
Cố Khuê Chương cả đời sĩ diện.
Ai thổi phồng, cho ông ta mặt mũi, ông ta liền lâng lâng, không biết cái gì nữa.
Thời điểm Cố Khuê Chương còn không có cùng Tư gia kết giao, mặc kệ là đi đến cái nơi phong nguyệt nào, nghe nói đến danh Tích Chính, đều phải kiêng dè 3 phần.
Hiện giờ, tên phó lãnh đạo Thanh bang Nhạc Thành này, lại khom lưng cúi đầu nói Cố Khuê Chương hãy kêu hắn là "Lão Cửu", máu của Cố Khuê Chương toàn sắp vọt ra khỏi đầu rồi, trong lúc nhất thời liền không biết nên như thế nào cho phải.
Ông ta kích động đến không biết nguyên cớ.
"Cửu gia, không được không được." Cố Khuê Chương cười ha hả, tươi cười thu liễm không được, liền nhìn qua có phần nịnh nọt, thậm chí ngây ngốc.
Hai người khách khí một hồi, một người kêu Cố lão gia, một người kêu Cửu gia, sau đó liền nói tới chính sự rồi.
Cố Khinh Chu cũng nhân cơ hội đó tới bên cạnh Nhị di thái.
Nhị di thái đang run bần bật, Cố Anh cũng sợ hãi.
"Người không có việc gì chứ?" Cố Khinh Chu đỡ lấy cánh tay Nhị di thái.
Nàng muốn thiết lập cái bẫy tiếp theo để mỗi người bọn họ đều rập bẫy, làm cho bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong, cam tâm tình nguyện nhận tội!
Chờ tới một ngày kia rồi, Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương làm trò trước mặt toàn thành, chính miệng nhận tội, tất cả mọi người sẽ biết được tình hình thực tế, Cố Khinh Chu lấy lại được gia sản, lại chậm rãi điều tra nguyên nhân cái chết của cữu cữu.
"Đi từng bước một tới, thứ nhất là Tần Tranh Tranh, ta tuyệt đối không thể để bà ta bị Cố Khuê Chương xử lý hạ, bà ta là con mồi của ta!" Cố Khinh Chu nhàn nhạt nghĩ.
Nàng định liệu trước, đi đến tiệm đồng hồ, mua một cái đồng hồ tốt, sau đó mượn cơ hội gọi điện thoại.
Gọi xong điện thoại, Cố Khinh Chu liền đi về nhà.
Thời điểm nàng trở lại Cố công quán, vài vị di thái thái vây quanh Cố Khuê Chương, đang hỏi chuyện ông ta.
Nhị di thái hình như là sợ hãi, trở về phòng rồi.
"Trần tẩu, ngài nấu cho lão gia một chén gà ác trước, lão gia còn không có ăn cơm trưa." Cố Khinh Chu cao giọng nói, "Cũng nấu cho ta cùng Nhị di thái chút bánh trôi nhưỡng rượu."
Cố Khuê Chương một chút ăn uống cũng không có.
Ông ta sắp bị Tần Tranh Tranh làm tức chết rồi.
Mà Cố Khinh Chu còn nhớ rõ ông ta không ăn cơm, ông ta cũng vui mừng, thở dài, liền lên lầu.
Chờ phòng bếp nấu xong, Tam di thái đưa đến thư phòng của Cố Khuê Chương, Cố Khinh Chu bưng bánh trôi nhưỡng rượu, đi phòng Nhị di thái.
Nhị di thái còn đang ngây người.
"Ăn một chút gì đi, Nhị thái thái." Cố Khinh Chu nói.
Nhị di thái hoàn hồn, nỗ lực gượng cười một cái, khóe miệng tác động lại, có điểm cứng đờ, cuối cùng vẫn là không cười ra được.
Bà múc chè ăn, ăn ăn, hạt nước mắt lớn liền lạch cạch lạch cạch rớt ở trong chén.
Bà cúi đầu nhìn ở trong chén, một bên múc chè, một bên lại yên lặng rơi nước mắt.
"...... Con không hiểu chuyện người lớn lắm, nhưng người có thể cùng con nói hết." Cố Khinh Chu nói, "Con không nói cho bất luận kẻ nào!"
Nhị di thái ăn chè ở trong miệng, thật sự nuốt không trôi xuống, toàn bộ phun ở trong chén.
Bà nghẹn ngào, cùng Cố Khinh Chu nói hết ra.
Nhị di thái nói cho Cố Khinh Chu: "Ta chưa bao giờ thực làm lỗi với hắn, hắn nếu là còn có nửa phần lương tâm, ngẫm lại ta đã nếm trải qua đau khổ, thì cũng không nên vì tiền mà đến hại ta! Có thể thấy được, hắn là một chút lương tâm cũng không có!"
_____________