Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 170 : Tra thuốc

Ngày đăng: 16:13 30/04/20


Cố Khinh Chu kê phương thuốc, Ngũ di thái Hoa Ngạn tự mình sắc thuốc.



Hoa Ngạn tự mình đi đến hiệu thuốc Hà thị, mua thảo dược, lại mua một cái siêu thuốc.



Đây cũng là Cố Khinh Chu phân phó.



Chưởng quầy chính là người rất hòa thuận, từng chút từng chút dạy nàng, Hoa Ngạn cảm thấy thật là nhẹ nhàng.



"Sắc thuốc cũng là rất dễ dàng mà." Hoa Ngạn nghĩ thầm.



Nàng chậm rãi dùng quạt tròn đánh lửa.



Hương thuốc tràn ra tới, Hoa Ngạn hưởng thụ, hít vào một hơi, nàng thực thích hương vị này, chua xót lại mang theo khỏe mạnh.



"Di thái thái, thuốc này phải uống bao lâu a?" Hầu gái thân tín Tú Tú của Hoa Ngạn hỏi.



"Năm thang, một ngày một liều, còn có ba ngày." Hoa Ngạn nói.



Tú Tú nhíu mày: "Thật dễ dàng như vậy là có thể tốt sao? Di thái thái ngài bệnh này lại không phải bệnh lớn mới phát gì, ta sợ ngài uống khổ không trả tiền."*



(* Ý là uống thuốc đắng đau khổ mà không có hết bệnh. Không hết bệnh thì không trả tiền)



Tú Tú cảm thấy thuốc này quá khó ngửi, người tốt đều sẽ mắc lỗi.*



(* Ý là phạm lỗi vì nhẹ dạ tin người, dễ bị gạt)



Hoa Ngạn liền nhẹ nhàng gõ xuống đầu Tú Tú, cười nói: "Không được vọng nghị thị phi. Cố tiểu thư là thần y, đốc quân đều khen nàng ấy, ta tin tưởng nàng ấy có thể trị tận gốc bệnh của ta."



Y thuật của Cố Khinh Chu, không chỉ Tư Đốc Quân khen qua một lần, mà Tư Quỳnh Chi cũng nhiều lần nhắc tới.



Hoa Ngạn rất tin tưởng nàng ấy.



Hoa Ngạn thật là nghĩ: "Ta vào phủ hơn 5 năm, còn không có con nối dõi, nếu là Cố tiểu thư có thể giúp ta điều trị tận gốc, đốc quân có con muộn, hẳn là thật cao hứng."



Chỉ là, nghĩ đến đây, Hoa Ngạn luôn có điểm không cam lòng.



Nàng cũng không muốn giúp Tư Đốc Quân sinh hài tử.



Góc nào đó trong lòng nàng, thường có vài phần ngo ngoe rục rịch. Những cái ý niệm đó, chỉ có chính nàng một người biết, liền Tú Tú cũng không nói với.



Trải qua mấy năm ấp ủ, những cái ý niệm đó chưa bao giờ biến mất, ngược lại lại càng thêm sâu đậm.



Chính là nguyên nhân vì như thế, mà Hoa Ngạn đối với chuyện sinh hài tử này thực mâu thuẫn, nàng tổng cảm giác chính mình phải sinh hài tử, cả đời này liền không có khả năng khác.



Nhưng nàng không muốn như vậy, nàng ngóng trông kì tích xảy ra.



Tú Tú không nói chuyện nữa, cúi đầu ngồi ở bên cạnh. Nàng ta giống như cũng suy nghĩ cái tâm sự gì.



Hoa Ngạn hoàn hồn, nhìn mắt Tú Tú, nhớ tới một ít chuyện cũ.




Mi mắt Cố Khinh Chu vừa nhấc, liền nhìn mắt Tú Tú.



Tú Tú là thiếu nữ mặt mày thanh tú, vóc dáng không cao bằng Ngũ di thái, ngũ quan cũng không phải mỹ lệ như vậy, điểm hơn ở nàng ta là vòng eo lả lướt quyến rũ, da thịt trắng nõn, nếu cẩn thận đánh giá, thì rất có một phen phong tình.



Đặc biệt là ngực phía trước của nàng ta phình phình, đối với bất kì nam nhân nào đó, thì khả năng chính là loại lực hấp dẫn không tồi.



Tú Tú phỏng chừng tự mình cũng biết, cho nên vòng eo nghiêng khâm sam của nàng ta thu vào tương đối khẩn.



Cố Khinh Chu thích mặc nghiêng khâm sam, nên vòng eo y phục cố ý thu quá vào, nàng nhìn ra tới được.



Đôi mắt hơi hiện lên, Cố Khinh Chu hơi cười.



Ánh mắt Tú Tú lại có phần trốn tránh.



Cố Khinh Chu đem xác thuốc thu hồi tới, vỗ vỗ tay, nói: "Ngũ di thái, ướt nóng trong cơ thể ngài đã mất đi 9 phần, chỉ cần ngài không hề uống rượu, về sau đau bụng liền sẽ không tái phát. Như vậy, lần trước chúng ta đã bàn tốt......."



"Ta ngày mai liền phái người đưa 400 tiền tới hiệu thuốc Hà thị, đây là tâm ý của ta." Ngũ di thái cười, nói.



Này so với bảng giá Cố Khinh Chu đưa ra còn phải nhiều hơn chút.



Bất quá, Ngũ di thái không để bụng chút tiền ấy, nàng ta bắt được Hương Ngọc, tâm tình cũng không tệ lắm, cho nên vui vẻ tiêu tiền mua sự thống khoái.



Thần thái Cố Khinh Chu lại hơi thu.



Nàng suốt đêm trở lại Cố công quán, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện.



Nàng nghĩ: "Mọi chuyện đã bại lộ, chiêu sau của Tư Quỳnh Chi hẳn là sẽ tới, chỉ là đáng tiếc người hầu kêu Hương Ngọc kia, vô duyên vô cớ bị đuổi đi. Cũng đáng thương cho Tứ di thái, thành người chịu tội thay."



Một vài chuyện xảy ra nằm ngoài dự kiến của Cố Khinh Chu, nàng suy đoán là Tư Quỳnh Chi giở trò quỷ.



Ngày đó Tư Mộ ôm Cố Khinh Chu xoay người sang, Tư Quỳnh Chi đứng ở nơi xa thấy được, dư quang của Cố Khinh Chu cũng nhìn thoáng ra nàng ta.



Mà Tư Đốc Quân cố ý thay Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ làm chủ việc thành hôn, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi khẳng định cũng đoán được tiếng gió.



Tư Quỳnh Chi muốn đối phó Cố Khinh Chu, ít nhất làm Cố Khinh Chu mất đi tín nhiệm của Tư Đốc Quân.



"Hẳn là cuối tuần này, Tư Quỳnh Chi sẽ an bài một vở diễn cho ta." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.



Nghĩ đến đây, Cố Khinh Chu liền tường tận, nàng cùng Tư gia là vô duyên.



Tư phu nhân không mừng, Tư Quỳnh Chi căm ghét, Tư Mộ cũng là không nóng không lạnh, nàng không có khả năng tự đem chính mình đưa vào miệng cọp.



Đương nhiên, nàng cũng không có cơ hội, Tư Hành Bái là không cho phép nàng có ý niệm khác.



Yên lặng suy nghĩ, làm Cố Khinh Chu ngủ rồi.



Tới chạng vạng thứ sáu, Cố Khinh Chu tan học trở về, ăn qua cơm chiều xong, lúc sau nàng nhận được điện thoại của đốc quân phủ, là Ngũ di thái gọi cho nàng.