Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 177 : Anh thư*

Ngày đăng: 16:13 30/04/20


(* Chỉ người phụ nữ thông minh, tài giỏi, anh hùng)



Tư phu nhân đem 8 cây cá dạ đỏ cho Cố Khinh Chu.



Bà tuyệt nhiên thật sự đem hy vọng ký thác ở trên người Cố Khinh Chu.



"Ngươi nhất định phải thuyết phục được đốc quân, cho Quỳnh Chi ở lại tại Nhạc Thành." Tư phu nhân nói.



Cố Khinh Chu từ thái độ của Tư phu nhân, tường tận một sự kiện: Tư Đốc Quân thực thích Cố Khinh Chu, thậm chí coi trọng, coi trọng đến nỗi lời nàng nói, Tư Đốc Quân sẽ nghe.



Tường tận điểm này, lại nghĩ đến lần trước Tư Đốc Quân đặt sự tin tưởng vào nàng thì Cố Khinh Chu có phần khổ sở.



Cái linh kiện từ đồng hồ nàng lấy đi kia, đã bị Tư Hành Bái trộm đi, Cố Khinh Chu còn không có trả về. Mỗi lần nàng nhớ tới, đều cảm thấy thực có lỗi với Tư Đốc Quân.



"Tương lai Tư Đốc Quân trăm năm sau, đồ vật của ông ấy cũng là của Tư Hành Bái, như thế mà nghĩ, thì Tư Hành Bái trộm đi cũng không tính là có cái tổn thất lớn gì." Cố Khinh Chu an ủi chính mình như vậy.



An ủi như vậy, nhưng kỳ thật là áp không nổi sự cất nhắc, sau một lúc lâu nàng vẫn sẽ tự trách.



Nàng hoàn hồn, cầm chắc vàng thỏi.



Vàng thỏi thực nặng tay, ánh mà chói mắt, Cố Khinh Chu cầm chúng nó, nghĩ thầm: "Chẳng sợ không có gia sản của ông ngoại, số tiền này cũng đủ cho ta cùng Lý mẫu sinh sống đến già, thậm chí có thể tự mở hiệu thuốc nhỏ."



8 cây cá dạ đỏ, chính là đặt ở trước mặt Tư Hành Bái, cũng là một khoản tiền số lượng rất lớn, huống chi người bần cùng như Cố Khinh Chu?



Này quả thực là một đại tuyệt khoản.



Nhưng số tiền này, cũng không phải dễ dàng kiếm lấy như vậy, hôm nay cầm tiền này của Tư phu nhân, ngày mai Tư phu nhân là có thể làm Cố Khinh Chu vạn kiếp bất phục.



Tai hoạ ngầm quá lớn!



Cố Khinh Chu đem vàng thỏi đặt ở cặp sách.



Hôm sau, nàng vẫn là mang theo vàng thỏi này đi học.



Buổi chiều là thanh nhạc khóa.



Trường học chuẩn bị ban hợp xướng lớn cho lễ Giáng Sinh, thanh nhạc khóa không có dạy đơn độc, Cố Khinh Chu bị thương mất đi cơ hội hợp xướng, buổi chiều nàng liền rất thuận lợi xin phép nghỉ học.



Trời đã trong.



Dương quang tươi đẹp từ cù chi đầu cành chiếu xuống, trên mặt đất có bóng dáng loang lổ, lại không có độ ấm gì, mùa đông tới gần một bước trong cái thành phố lớn phồn hoa ven biển này.



Cố Khinh Chu gọi xe kéo, đi đốc quân phủ.



"Ta là tới gặp đốc quân." Cố Khinh Chu đối diện với phó quan, nói.



Phó quan kêu Cố Khinh Chu chờ, đi vào thông bẩm.



Thực mau, phó quan liền ra tới: "Cố tiểu thư, đốc quân mời ngài đi ngoại thư phòng nói chuyện."
Nàng là đi tàu điện.



Trên đường, ô tô Hoắc Việt chạy qua, tài xế mắt sắc thấy được Cố Khinh Chu.



Do dự lát, Hoắc Việt đi theo Cố Khinh Chu, đi hiệu thuốc Hà thị.



Cố Khinh Chu tới trước.



"....... Số tiền kia, là Ngũ di thái cảm tạ thuốc các người tốt, nàng ta mới cho lễ vật khác." Cố Khinh Chu nói.



Mộ Tam Nương không đồng ý, đem tiền đưa ra, một hai phải bắt Cố Khinh Chu mang về.



"Kia đặt ở trên quầy, tính là con nhập cổ phần, cuối năm cho con hoa hồng, được không?" Cố Khinh Chu nói, "Con biết hiệu thuốc gian nan, đừng nói là cô cô đây, chính là Hà Vi, con tới đã hơn một năm, muội ấy tới xuân thu rồi cũng chính là một bộ sườn xám màu lam vải bố này."



Mộ Tam Nương thực không đành lòng.



Khuyên bảo sau một lúc lâu, Mộ Tam Nương cùng Hà Mộng Đức rốt cuộc đồng ý, đem số tiền này lưu tại trên quầy, tính là Cố Khinh Chu nhập cổ phần.



"Khinh Chu, con phải biết rằng, hiện tại không phải hiệu thuốc chúng ta kinh doanh không tốt, mà là trung dược trung y đi tới con đường cuối cùng rồi. Trong khoảng thời gian này, so với lúc trước tốt hơn quá nhiều, nhưng chưa chắc liền có lợi nhuận mãi, con tiền này đặt ở trên tủ, cũng là coi như mất." Hà Mộng Đức nói.



"Con đây tình nguyện mất!" Cố Khinh Chu cười.



Hà Mộng Đức không còn cách nào, liền cầm sổ sách ra, đem số tiền này ký giữ ở sổ sách.



Cố Khinh Chu không có ăn cơm, muốn sớm trở về một chút, Hà Vi đưa nàng đến đầu hẻm.



"Cuối tuần này, chúng ta đi xem phim được không?" Cố Khinh Chu hẹn Hà Vi.



Hà Vi cười nói: "Tỷ, cuối tuần muội còn phải làm gia sư cho hai đứa."



"Muội quá vất vả." Cố Khinh Chu nói.



Đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều tà rơi xuống, trong tầm mắt có phần mê mang.



Cố Khinh Chu không có nhìn thấy ô tô Hoắc Việt cách đó không xa.



Hà Vi đi vài bước rồi, thật ra là lưu ý tới.



Bình An phố Tây không có ô tô gì đi ngang qua, Hà Vi tò mò, luôn mãi đánh giá, thậm chí muốn biết, đối phương lai lịch rõ hay không.



Rồi sau đó, nàng xuyên thấu qua lớp pha lê ở cửa sổ xe, thấy được Hoắc Việt.



"Hoắc gia!" Hà Vi đại hỉ, vội vàng chạy tiến lên, nhìn Hoắc Việt ở trong cửa sổ xe.



_______________^^^^^______________



Dạo này mình phải đi học huấn luyện nên càng lúc càng bận. Nếu ngày nào mình không đăng thì các bạn cũng thông cảm cho mình nha. Edit 1 chương cần 1h30" để hiểu rõ ý nghĩa lời văn mà viết lại. Thật sự 24 giờ/ ngày nhiều khi là không đủ:((((