Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 180 : Phủ nhận

Ngày đăng: 16:13 30/04/20


Nhạc Thành lại mưa xuống một trận.



Bước chân của mùa đông, rốt cuộc gấp không chờ nổi đã bước vào chốn phồn hoa nơi thành phố lớn này.



Cố Khinh Chu cũng qua một quãng thời gian rất lâu rồi không có gặp lại Tư Hành Bái, cũng không có lại đi đốc quân phủ.



Nàng là nghe Nhan Lạc Thủy nói, Tam tiểu thư Tư Quỳnh Chi của đốc quân phủ, như cũ vẫn ở tại Nhạc Thành, Tư Đốc Quân không có từ bỏ nàng ta, quyết định giáo dưỡng lại nàng ta một lần nữa.



"...... Đốc quân cho Tư Quỳnh Chi đi học khoa y ở đại học Johan, phụ thân tỷ liền nói, sang năm tốt nghiệp, cũng nói muốn học tại khoa y đại học Johan hay không." Nhan Lạc Thủy nói.



Tư Quỳnh Chi là không hề được dưỡng như tiểu thư đơn thuần, ru rú trong nhà ăn uống chơi bời, Tư Đốc Quân kêu nàng ta đi học Tây y, tương lai sẽ làm quân y, thời điểm chiến sự khởi nổi lên, nàng ta có thể ra chiến trường.



Tư phu nhân trong lòng không vui, lại nghĩ đây là kế sách tạm thời, nên cũng không dám phản đối.



Cứ như vậy, Tư Quỳnh Chi vẫn ở tại Nhạc Thành, Tư Đốc Quân đã tha thứ cho sai lầm của nàng ta.



"Kỳ thật muội rất muốn học Tây y." Cố Khinh Chu nói, "Có học thức uyên bác, hiểu biết Tây y, đối với sự phát triển của trung y càng thêm có lợi."



"Nếu muội nói muốn đi Johan, chúng ta có thể đi cùng nhau, dù sao tỷ là không ra nước ngoài." Nhan Lạc Thủy nói.



Nhan gia có 5 hài tử, đại ca của Nhan Lạc Thủy cùng Tam tỷ của nàng đều định cư nước ngoài, bên người song thân không thể không có người tận hiếu chăm sóc, Nhan Nhất Nguyên tính tình trầm đến không được, hắn khẳng định là phải đi ra ngoài một chút, duy chỉ có mình Nhan Lạc Thủy là sẽ ở lại bên người song thân.



Nàng sẽ không đi con đường du học này.



Là nữ nhi tuổi ăn tuổi lớn của Tổng Tham Mưu Quân Chính phủ, Nhan Lạc Thủy cũng không lo gả, nàng không cần xoát tầng kim phấn để chứng tỏ giá trị của chính mình.



"Cái này để nói sau." Cố Khinh Chu ậm ừ, không dám nhắc đến tiền đồ.



Tương lai nàng là ở trong tay Tư Hành Bái, nàng cũng là thân bất do kỷ.



Nhan Lạc Thủy cũng nghĩ đến điểm này, lo lắng nhìn mắt Cố Khinh Chu, khe khẽ thở dài.



"....... Khinh Chu, tỷ cảm thấy Tư Hành Bái người này cũng không tệ lắm." Nhan Lạc Thủy đột nhiên nói.



Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc, nhìn mắt Nhan Lạc Thủy.



Lúc trước còn không phải nói, Tư Hành Bái là dơ bẩn bất kham nhất hay sao?



"Phụ thân nói, hắn đối với muội rất dụng tâm, hơn nữa hắn kiên trì không chịu buông muội ra, hắn hẳn là thực thích muội." Nhan Lạc Thủy nói.



Cố Khinh Chu trầm mặc.



Thích, có ích lợi gì?



Cố Khinh Chu từ lúc bắt đầu gặp được Tư Hành Bái, chính là bắt đầu nỗi sai lầm.



"Muội không thích hắn." Cố Khinh Chu nói, "Cho nên hắn lại tốt, lại thích muội như thế nào, đối với muội mà nói cũng là không hề có ý nghĩa. Tựa như con người của muội không thể ăn cay, đồ ăn vị cay làm được đến ngon miệng, nhưng đối với muội mà nói chính là thuốc độc."


Đây là thuận miệng dặn dò, Cố Khuê Chương hận không thể để Cố Tương mỗi ngày cùng thân thiết quấn quýt với Ngụy công tử.



Lão thái thái không hiểu được điểm dối trá này của Cố Khuê Chương, bà liền không vui: "Ai da, cái con Khinh Chu này của ngươi, còn cả ngày đi ra ngoài đi học được, đồi phong bại tục, như thế nào tới Tương Tương liền không đủ rụt rè rồi?"



Cố Khinh Chu chịu tai bay vạ gió.



Nàng không nói gì, bởi vì nàng đang nghĩ sự tình.



Cố Tương cùng Ngụy gia qua lại, đã vài tháng, tiến triển thực thong thả, có thể thấy được Ngụy Nhị công tử đối với Cố Tương không phải đặc biệt nhiệt tâm, khả năng chính là vui chơi qua đường.



Thời kỳ nam nhân cuồng nhiệt vì tình yêu đều không dính, chứng tỏ tâm tư căn bản không nhúc nhích.



Cố Khinh Chu đang ở ngoài cuộc, tất nhiên tường tận đạo lý này, nhưng là Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh một lòng ngóng trông trèo lên cành cao, bọn họ không cảm giác được.



"....... Tần Tranh Tranh còn hy vọng Cố Tương làm con dâu của Ngụy gia, cái này chỉ là ngoài miệng nói, đoạt quyền mới là chủ yếu. Tâm tình bà ta tốt như vậy, còn chủ động nói đến Ngụy gia, khẳng định là nghĩ đến biện pháp đối phó Nhị di thái." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.



Nhưng dùng biện pháp gì?



Còn tiếp, lại cùng Tứ di thái khóc thút thít có cái quan hệ gì?



Cố Khinh Chu suy nghĩ có phần loạn, không lý giải được nguyên nhân.



Không phải Cố Khinh Chu đột nhiên trở nên choáng váng, mà là quan hệ của Tần Tranh Tranh cùng Tứ di thái, Cố Khinh Chu không biết được sau lưng bọn họ dây dưa sâu bao nhiêu.



Cố Khinh Chu không biết Tứ di thái sẽ vì Tần Tranh Tranh, hoặc là nói vì đứa con đang trong tay Tần Tranh Tranh kia, lao đầu như thế nào vào nguy hiểm.



Đây là nghi hoặc lớn nhất của Cố Khinh Chu.



"Tần Tranh Tranh tâm tình tốt như vậy, bà ta là nắm chắc a." Cố Khinh Chu nghĩ.



Nghĩ đến đây, Cố Khinh Chu lại nhìn mắt Tứ di thái.



Tứ di thái lại không thể hiểu được nên cúi đầu xuống, không dám đối diện cùng Cố Khinh Chu.



"Chẳng lẽ, bọn họ cũng muốn kéo ta liên lụy vào lần nữa?" Cố Khinh Chu nghĩ thầm.



Nàng suy nghĩ rất nhiều, trước mắt là hình ảnh Tứ di thái khóc thút thít, tổng cảm giác đây mới là mấu chốt lớn nhất.



Tứ di thái thực tuyệt vọng.



Ở trong kế hoạch của Tần Tranh Tranh, có thể làm Tứ di thái tuyệt vọng như thế, Cố Khinh Chu chỉ có thể nghĩ ra đến một chút.



Điểm này, làm Cố Khinh Chu cũng sởn tóc gáy.



________



Mọi người nghỉ lễ vui nè