Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 2 : Tỷ muội hung ác
Ngày đăng: 16:09 30/04/20
Cố Khinh Chu thuyết phục quản gia tới đón cô bỏ xe lửa, đổi thành đi thuyền đến Nhạc Thành.
Cô không muốn bị nam nhân kia tìm được, đòi lại khẩu Browning.
Nhạc Thành to như vậy, không đi nhà ga không vào thành, không tin hắn có thể dễ dàng tìm được cô; dù cho tìm được, Cố Khinh Chu cũng giấu kỹ khẩu súng hoặc là cầm đến chợ đen bán với giá cao, chết cũng không thừa nhận.
“Xe lửa dăm ba canh lại bị dừng xe kiểm tra, ta sợ lắm, không bằng đi thuyền, từ bến tàu vào thành đi.” Cố Khinh Chu khẽ cắn môi.
Cô có một đôi môi anh đào đỏ hồng, hàm răng tuyết trắng, đôi mắt to lung linh khiến người khác nhìn vào không khỏi mềm lòng.
Vương quản gia tuy rằng là một người thô kệch nhưng cũng biết thương hương tiếc ngọc: “Khinh Chu tiểu thư đừng sợ, chúng ta đến trạm kế tiếp thì xuống xe, đổi sang đi thuyền là được.”
Tới trạm tiếp theo, bọn họ quả nhiên đi thuyền.
Sau vụ ấy, Cố Khinh Chu đối với Vương quản gia cũng ôn hoà hơn đôi chút.
“Ta từ khi bắt đầu biết chuyện thì đã theo mẹ Lý về nông thôn, trong nhà có những ai, ta không biết...." Cố Khinh Chu hỏi thăm tin tức từ Vương quản gia.
Vương quản gia liền đem việc của Cố gia nói cho cô biết một lần.
Cố Khinh Chu gật đầu, không khác mấy so với hiểu biết của cô.
Thuyền chậm hơn xe lửa, bọn họ trễ năm ngày mới đến Nhạc Thành.
Cố Khinh Chu xách theo cặp da màu nâu đứng ở cửa Cố Công Quán, tinh tế đánh giá tòa nhà kiểu Pháp này.
“Đây là sản nghiệp của ông ngoại ta.” Cố Khinh Chu thầm nghĩ.
Ông ngoại Cố Khinh Chu từng là phú thương Nhạc Thành, tổ tiên khai nghề vải vóc.
Mẫu thân của mẹ cô khó sinh, cô chỉ có duy nhất một người cậu nhưng người này lại nghiện thuốc phiện, bị người ta đâm chết trong quán.
Ông ngoại bạc đầu liền giao hết sản nghiệp cho nữ nhi, không chịu nổi rồi qua đời, cho nên tất cả gia nghiệp đều rơi vào tay phụ thân của Cố Khinh Chu.
“Khinh Chu tiểu thư, về đến nhà rồi.” Vương quản gia cười, tiến lên gõ cửa đại môn.
“Đúng vậy, về đến nhà rồi.” Cố Khinh Chu khẽ nói.
Đây là sản nghiệp của ông ngoại cô, cô là dòng dõi trong nhà, đương nhiên đây là nhà của mình.
Đồ của chính mình, cô muốn từ từ lấy nó về.
Cô nheo đôi mắt, lộ ra một hình vòng cung, cười đến thẹn thùng thiện lương.
“Ta trưởng thành rồi, gia nghiệp nên trở về trong tay ta.” Cố Khinh Chu thầm nghĩ, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vương quản gia liền thở dài ở trong lòng: “Khinh Chu tiểu thư quá ngoan ngoãn, giống như một con thỏ. Trong nhà toàn những người gian trá còn hơn hồ ly, cô khẳng định sẽ bị hại chết.”
Nghĩ đến đây, Vương quản gia liền cảm thấy tiếc nuối.
Bọn nhỏ đều ở lầu ba.
Phòng cách vách Cố Khinh Chu là của huynh trưởng Cố Thiệu, hai người xài chung một cái ban công.
“Không còn cách nào khác, lầu ba chỉ còn lại có gian phòng này.” Người hầu giải thích nói: “Khinh Chu tiểu thư ráng chịu đựng.”
Lúc Cố Khinh Chu đi tắm, trước thì bị tỷ tỷ khác mẹ chiếm, sau lại bị huynh trưởng khác mẹ chiếm, kéo dài tới 9 giờ rưỡi buổi tối, mới đến phiên cô.
Tắm rửa xong, cô ngồi ở trên giường lau tóc, mãi đến 11 giờ mới ngủ.
Mới vừa nằm xuống, Cố Khinh Chu liền nghe được thanh âm có người mở cửa.
Cô trong bóng đêm căng thẳng, giống như con báo đề phòng.
“Nhanh lên nhanh lên.”
Cố Khinh Chu nghe được thanh âm lão Tam Cố Duy.
Lão Tam cùng lão Tứ muốn cắt tóc Cố Khinh Chu.
“Ta không muốn cắt tóc cô ta, ta muốn rạch mặt cô ta, mặt cô ta quá giống mặt yêu tinh, tương lai có thể gây tai họa!” Lão Tứ đột nhiên hung tợn nói.
Lão Tam mơ hồ cũng có chút hưng phấn: “Cha có mắng mình hay không?”
“Cha thương chúng ta, hay là thương nó?” Lão Tứ hỏi lại.
Đương nhiên là thương các cô.
Hai tiểu cô nương, kỳ thật càng ghen ghét khuôn mặt vô tội thuần tịnh của Cố Khinh Chu.
Ghen ghét làm các cô trở nên ác độc.
Thanh âm các cô thực khẽ, Cố Khinh Chu nghe được rõ ràng, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, có một nụ cười châm chọc vừa hiện lên.
Muốn rạch mặt ta?
Hai cái tên gia hỏa này có mà đi luyện mười năm mới được.
Vừa tới gần, mũi kéo lạnh lẽo cơ hồ áp sát gương mặt Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy cánh tay đang cầm kéo của lão Tứ.
Cố Khinh Chu động tác cực nhanh, trở tay liền cầm cánh tay cầm kéo của lão Tứ, hung hăng đâm vào cánh tay của lão Tam.
“Ááááá~”
Lão Tam Cố Duy kêu lên thảm thiết, tiếng kêu vang vọng toàn bộ gian phòng.
Trong lúc mơ ngủ tất cả mọi người dường như bừng tỉnh.