Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 221 : Tư Mộ say rượu

Ngày đăng: 16:13 30/04/20


Nhận được thiệp mời, Cố Khinh Chu là trầm mặc thật lâu sau.



Này phía sau khẳng định có âm mưu.



Mời Cố Khinh Chu, âm mưu tất nhiên là nhằm vào nàng. Chỉ là, Cố Khinh Chu không biết Tư phu nhân lại muốn làm gì.



"Ngụy Thanh Gia phải về tới, Tư phu nhân không phải hẳn là cho ta vài phần ngon ngọt sao? Bà ta lại muốn làm gì với ta?" Cố Khinh Chu không sợ dùng đại ác ý mà đi phỏng đoán Tư phu nhân.



Tư phu nhân đồng ý để Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ kết hôn, là vì đối phó Ngụy Thanh Gia. Chẳng sợ muốn mở yến hội, Tư phu nhân cũng sẽ nguỵ biện áp lực dư luận.



Cái áp lực này, chủ yếu là cho Ngụy Thanh Gia, làm Ngụy Thanh Gia không dám tới gần Tư Mộ, bằng không liền sẽ bị người khác nghĩ lầm nàng ta tiếp cận với đàn ông có vợ, muốn làm di thái thái của Tư Mộ.



Tư phu nhân đương nhiên không sợ Ngụy Thanh Gia, thậm chí có vô số thủ đoạn có thể cho Ngụy Thanh Gia biến mất.



Nhưng là cuối cùng thì sao?



Cuối cùng, nhi tử bà ta tổng sẽ biết, thậm chí sẽ phỏng đoán, nhi tử chỉ biết lạnh tâm, từ đây mẫu tử sinh kẽ hở, mất nhiều hơn được!



Tư phu nhân muốn, không phải Ngụy Thanh Gia biến mất, mà là nhi tử bà ta chiếu theo mong muốn của bà ta mà làm, nghe lời bà ta nói, không để bị thê tử mê hoặc.



Ngụy Thanh Gia là tới quấy rầy cái mong muốn này.



Tư phu nhân không thể chủ động xuất kích, bà ta làm hết thảy, đều phải làm cho Tư Mộ tìm không thấy bất cứ cớ gì để oán giận bà ta.



Vị hôn thê là thời trẻ định ra, bà ta cũng chỉ vì hôn nhân nhi tử mà làm, có gì sai?



Đương nhiên không có!



Mà chuyện của Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ nháo đến càng lớn, càng là ván đã đóng thuyền, Ngụy Thanh Gia liền càng không dám tới gần Tư Mộ.



Ngụy Thanh Gia từng là danh viện đệ nhất Nhạc Thành. Đài cao như vậy, có thể làm nàng ta xuống nước làm di thái thái sao? Đồng dạng không có khả năng, trừ phi nàng ta ngã xuống, phấn thân toái cốt*, từ đây thanh danh hỗn độn.



(* Nghĩa là tan xương nát thịt. Ý ở đây là không màng bất cứ thứ gì thậm chí quên cả mạng sống -> thay hình đổi dạng làm một con người khác)



Tư phu nhân tin tưởng Ngụy Thanh Gia sẽ không ngốc như vậy!



"Thân phận danh viện, mang cho Ngụy Thanh Gia quá nhiều chỗ tốt, nàng ta tuyệt đối sẽ không vì Tư Mộ mà không màng tất cả." Điểm này, Cố Khinh Chu biết, Tư phu nhân càng thêm biết.



Tất cả mọi chuyện đều ở trong khống chế của Tư phu nhân, Cố Khinh Chu cũng sẽ trở thành quân cờ của bà ta.



"Nhưng mà, yến hội là không đạt được áp lực dư luận, Tư phu nhân làm chuyện này là vì cái gì?" Cố Khinh Chu nghĩ thầm.



Tư phu nhân sẽ không thành tâm kết thân.



Bà ta nếu an bài yến hội, đều là vì tạo thế, làm mọi người biết, việc hôn nhân này đốc quân phủ thật sự sẽ nhận, hơn nữa đang chuẩn bị.



Muốn đạt tới áp lực như vậy, nên mở cái vũ hội cực lớn, thậm chí đem phóng viên đều mời đi theo, chụp mấy tấm ảnh Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ thân mật, từ đây công bố với công chúng.



Nhưng là Tư phu nhân không có.
"Ta nói không được." Tư Quỳnh Chi lập tức nói.



Trong lòng Cố Khinh Chu liền nổi lên cảnh giác.



Nàng biết có chuyện tới.



"Đi thôi, Cố tỷ tỷ, chúng ta cũng đã lâu không có tâm sự." Tư Quỳnh Chi nhiệt tình cười nói.



Lão thái thái nhìn lại đây, dùng ánh mắt cổ vũ Cố Khinh Chu, kêu nàng cùng cô em chồng lui tới nhiều chút.



Cố Khinh Chu chỉ phải đứng lên: "Cũng được."



Theo Tư Quỳnh Chi ra phòng khách, mưa đã tạnh, sắc trời cũng ảm đạm, đèn đường từng cây sáng lên.



Cố Khinh Chu theo Tư Quỳnh Chi hướng về phía bên kia phòng của lão thái thái mà đi.



Ở sân phòng Tây của lão thái thái, Tư Quỳnh Chi tìm được đôi vòng ngân hồng của nàng ta đặt ở phía dưới bàn trà rồi. 



"Tìm được rồi." Tư Quỳnh Chi cao hứng nói.



Nàng ta ngồi dậy, cũng không tính toán đi.



"Tỷ ngồi a, Cố tỷ tỷ." Tư Quỳnh Chi nói.



Cố Khinh Chu nhìn quanh nhà ở, không có gì dị thường, nhưng nàng lại cảm giác toàn thân không quá thoải mái, có phần trầm trọng.



Tư Quỳnh Chi nói cái gì, Cố Khinh Chu ngây ngơ mờ mịt không nghe rõ.



Cố Khinh Chu không để dấu vết gì, đem ngân châm đặt trong tay áo của mình, mở ra, tự đâm vào đầu ngón tay của chính mình.



Đau đớn mãnh liệt, làm Cố Khinh Chu hoàn toàn tỉnh táo lại.



Lúc này, Tư Mộ tới.



Trên mặt Tư Mộ có chút hồng, hình như là uống không ít rượu, trên người cũng có mùi rượu nhàn nhạt.



Hắn vừa tiến đến, Tư Quỳnh Chi giống như bị sợ hãi, đứng lên nói: "Nhị ca, muội đi ra ngoài trước."



Nàng ta chạy nhanh như chớp, tùy tay đem cửa phòng khóa trái.



Tư Quỳnh Chi vừa đi ra, Cố Khinh Chu đột nhiên như mèo con, trốn đến phía sau sofa.



Tư Mộ hơi kinh ngạc, khó hiểu ý gì nhìn nàng.



"Khinh Chu?" Tư Mộ muốn nói chuyện, thời điểm tiến lại đây, Cố Khinh Chu một phen nắm sau cổ hắn.



Huyệt xu sau cổ bị siết chặt, trước mắt Tư Mộ dần dần mờ, trong tay nửa phần sức lực cũng không có, chết ngất đi.