Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 225 : Cố Khinh Chu theo dõi

Ngày đăng: 16:13 30/04/20


Người khách của Đốc Quân phủ, đến từ Côn Minh.



Cố Khinh Chu nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước. 



Tư Hành Bái cũng nói qua Côn Minh, cũng nói qua sân bay, Cố Khinh Chu theo bản năng cảm thấy việc này cùng Tư Hành Bái có quan hệ.



Hơn nữa phu nhân kia còn mang theo một vị tiểu thư mười bảy mười tám tuổi, Cố Khinh Chu thực mẫn cảm, trong lòng cảm thấy bất an.



"Khinh Chu, tỷ mua cho các ngươi trang sức cùng điểm tâm." Nhan Lạc Thủy cao hứng ra nghênh đón.



Lạc Thuỷ mua vịt hoa quế từ Nam Kinh trở về, đây là Cố Khinh Chu nhớ mãi không quên.



Giữa trưa ở Nhan gia ăn cơm, nhị tẩu của Lạc Thuỷ - Mạn Huệ còn không có trở về, ngồi ở bên cạnh nói đến chuyện của Trình phu nhân cùng Trình tiểu thư và Trình thiếu soái rời đi lúc nãy.



"Mẫu thân, mẹ nói Trình phu nhân mang theo bọn nhỏ đến Nhạc Thành chơi, không đơn giản là đi chơi phải không?" Mạn Huệ hỏi.



Trong lòng Nhan thái thái phi thường rõ ràng mục đích của Trình gia.



Cố Khinh Chu ngồi ở bên cạnh, Nhan thái thái không muốn nói chủ đề này, cười ngắt lời: "Chính là tới chơi, Trình Đốc Quân muốn đi Nam Kinh báo cáo công tác, bọn họ đi ngang qua tới chơi một chuyến, quá mấy ngày còn phải đi Nam Kinh a."



"Con nhìn không giống, Trình phu nhân luôn hỏi thăm Đại thiếu soái a, mẫu thân không phát hiện sao?" Mạn Huệ cười nói.



Lời nói này của Mạn Huệ vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi người đều trầm mặc, tất cả mọi người đều cúi đầu ăn cơm, đặc biệt là Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh, Cố Khinh Chu lại hơi sửng sốt.



Nhan thái thái đá mắt cho con dâu.



Mạn Huệ không hiểu ra sao, nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, đều không bắt được trọng điểm.



Nữ nhân đều thích tám chuyện a, như thế nào có sẵn chuyện để tám, các nàng lại toàn tránh mà không nói?



Cố Khinh Chu gắp khối thịt vịt, chậm rãi xé mở ra ăn, nhạt như nước ốc.



"Côn Minh sắp muốn xây cái sân bay." Tư Hành Bái đã từng dùng một loại ánh mắt tham lam, nói cho Cố Khinh Chu.



Hắn có chủ ý chiếm sân bay ở Côn Minh, Cố Khinh Chu từ trong ánh mắt hắn là có thể nhìn ra được, hắn nhất định phải có được, khả năng sẽ dùng hết thủ đoạn.



Tư Hành Bái lại nói qua: "Qua năm lại đón hai người khách quan trọng, cùng nghĩa phụ nàng tiếp đãi thương lượng."



Khách, có thể chính là Trình gia ở Côn Minh hay không?



Tư Hành Bái đã sớm biết bọn họ muốn tới, hay là hắn ra mặt mời bọn họ tới?



Cố Khinh Chu lại nghĩ tới lời Tư Hành Bái nói, hắn tương lai phải cưới thái thái thế gia vọng tộc, cường cường liên hôn, phụ trợ hắn đánh qua Trường Giang, thống nhất Hoa Hạ.



Trình gia hiển hách, hơn nữa có người Mỹ chống lưng. 
Khóe môi hơi cong, tâm tình Tư Hành Bái tốt tới đỉnh điểm rồi.



Cố Khinh Chu nhìn sau một lúc lâu, ngay từ đầu có chút tức giận, sau tới khi nghe hắn nói "Chỉ cùng lão bà của ta đi xem phim", trong lòng tự nhiên có một chút dương quang tiến vào.



Thời điểm hắn hướng về nàng khoa tay múa chân, Cố Khinh Chu thấy được.



Nàng không muốn cười, thậm chí có chút mất mát, nhưng là nàng nhịn không được mà mỉm môi.



Tư Hành Bái nhất định biết, nhất định biết động tác khoa tay múa chân của hắn làm nàng vui vẻ.



"Nhìn chằm chằm cái gì vậy?" Ở phía sau, Nhan Lạc Thủy nhìn thấy Cố Khinh Chu lộ ra vẻ tươi cười, liền trêu ghẹo nàng, "Như thế nào, tiểu yêu tinh kia có ăn nam nhân của muội không?"



"Nói bậy bạ!" Cố Khinh Chu lẩm bẩm.



Nàng cùng Tư Hành Bái chi gian, là không thể thấy ánh sáng.



Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh dường như biết được đây là kiêng kị, cũng chưa bao giờ ở trước mặt nàng trêu chọc, thẳng đến giờ khắc này. 



Khi các nàng cơm nước xong rời đi, Cố Khinh Chu vừa muốn lên xe, liền nghe được tiếng kèn phía sau.



Vừa quay đầu lại, nàng nhìn thấy xe của Tư Hành Bái ngừng ở cách đó không xa.



Nhan Lạc Thủy buồn cười, đẩy Cố Khinh Chu: "Mau đi qua đi."



"Muội lại không quen biết hắn!" Cố Khinh Chu nói, nàng vẫn muốn lên ô tô Nhan gia.



Kết quả, xe Tư Hành Bái liền theo một đường, vô thanh vô tức tới cửa Nhan công quán rồi.



Khi Cố Khinh Chu xuống xe, liền cảm giác có bóng người nhằm về phía nàng, Tư Hành Bái nắm cánh tay nàng.



Cố Khinh Chu cả kinh.



"Tự mình đi theo ta, hay là muốn ta ôm nàng đi?" Tư Hành Bái thấp giọng hỏi.



Nhan Lạc Thủy thực thức thời bước nhanh vào trong nhà, không đợi Cố Khinh Chu.



Cố Khinh Chu nói: "Buông tay, ta đi theo ngươi!"



Lên ô tô, Cố Khinh Chu ngồi ở ghế phó lái.



Xe Tư Hành Bái chạy đi, Cố Khinh Chu đột nhiên nói: "Ngươi người này thật thiếu đạo đức!"



"Ta như thế nào lại thiếu đạo đức?" Tư Hành Bái bật cười, "Ta lại làm chuyện thật có lỗi với nàng sao?"