Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 228 : Sặc nước

Ngày đăng: 16:13 30/04/20


Cố Khinh Chu nói trước cho Hoắc Việt một hồi công đạo.



"Tỷ ấy rốt cuộc bị cái bệnh gì?" Hoắc Việt hỏi Cố Khinh Chu, "Ngươi có thể trị liệu không?"



"Có thể trị tốt." Cố Khinh Chu nói, "Cái bệnh này của bà ấy, trên y học kêu " nhiệt giả hàn ", là trong cơ thể có nhiệt. Ngài phán đoán không tồi, biểu hiện của bà ta cùng ngài lúc trước là cùng loại. Bất quá, cái này bệnh này của bà ta muốn chữa khỏi thật không dễ dàng."



"Như thế nào?" Trong lòng Hoắc Việt hơi trầm xuống, có phần khó chịu.



Cố Khinh Chu nói: "Y dược khởi hiệu không lớn, vì trung tiêu của bà ấy chịu trở ngại. Hoắc gia, ngài biết trung dược là đề cao nhiệt lưu, làm cho nhiệt lưu của chính mình tăng lên nhưng đồng thời bị đau ốm khác."



"Phải châm cứu sao?" Hoắc Việt hỏi.



Cố Khinh Chu lắc đầu: "Không cần châm cứu. Ta đã nghĩ tới biện pháp, chỉ có điều có chút mạo hiểm."



"Cái biện pháp gì?" Hoắc Việt hỏi.



Cố Khinh Chu cười nói: "Muốn xuất kỳ bất ý, ngài chờ một lát, chút nữa lại nói cho ngài, ngài có thể tín nhiệm ta."



Cố Khinh Chu cùng Hoắc Việt giải thích rõ ràng, về tới phòng pha lê.



"Phu nhân, chúng ta có thể đi một chút được không? Bên ngoài ánh mặt trời thực ấm áp, ngài hẳn là phải phơi nắng nhiều." Cố Khinh Chu nhìn Nhiếp Yên, nói.



Nhiếp Yên biết ánh mặt trời bên ngoài thực sáng ngời, bà lại không phải người mù.



Chính là bên ngoài có gió.



Người bình thường không có cách nào cảm nhận được nỗi thống khổ của Nhiếp Yên. Gió thổi ở trên người, tựa như xuyên thấu qua da, thổi đến tận mỗi tầng xương cốt, toàn thân trên dưới đều lãnh đến run lên.



Bà đặc biệt sợ lãnh.



Nữ nhân sợ lãnh không tính cái khuyết điểm gì lớn, lúc trước bà cũng thiếu cảnh giác, thẳng đến khi không thể nhịn được nữa.



"Đi một chút đi." Hoắc Việt cũng ở bên cạnh nói.



Khi Hoắc Việt nói chuyện, Nhiếp Yên không chịu ở trước mặt hắn lộ ra vẻ suy yếu, cho nên kêu người hầu cầm kiện áo khoác lông chồn dài ra, bà ta gắt gao bọc, cùng Cố Khinh Chu ra khỏi phòng pha lê.



Vừa ra tới, gió lạnh liền thổi mạnh vào, Nhiếp Yên rùng mình, muốn lùi đi về.



Thân người Cố Khinh Chu thướt tha, nhàn nhàn đứng ở bên cạnh. Có lẽ nàng không có ác ý, nhưng là biểu tình nàng nhẹ nhàng như không sợ như vậy, kích thích Nhiếp Yên.



Nhiếp Yên hôm nay là đã trải hết sự đời, không thể bại bởi một tiểu hài tử.



Nữ nhân thành thục thì có chuyện gì?




LanePotter trước cũng cưới thê tử, tổng cộng sinh cho ông ta 11 tiểu hài tử.



Nhiếp Yên chính mắt nhìn thấy, LanePotter căn bản không đem những hài tử đó để vào mắt.



Chờ khi Nhiếp Yên vừa chết, LanePotter lại cưới, đồng nghĩa với việc không ai đối xử tử tế với hài tử của bà.



Huống hồ bà mới 34 tuổi, tuổi tác của bà đúng là phồn hoa thịnh trán, bà bằng cái gì phải bị một đãng phụ làm sặc chết ở bể bơi nhà mình?



"Cứu mạng, cứu mạng!" Nhiếp Yên lúc này, toàn bộ sức lực đều trào ra tới.



Người ở trước ranh giới sống chết, cầu sinh ** cực kỳ mãnh liệt, áo khoác lông chồn dính nước nặng như vậy, Nhiếp Yên vẫn là không có chìm xuống đáy nước.



"Yên tỷ!" Hoắc Việt không yên tâm, tiến vào tìm Nhiếp Yên, nhìn thấy một màn này, hắn sợ ngây người.



Hoắc Việt lập tức chạy tới trước mặt.



Thanh ấm của Cố Khinh Chu rất lớn: "Hoắc gia, nhớ kỹ ta vừa mới nói gì không?"



Hoắc Việt sửng sốt.



Nhiếp Yên bị nhấn chìm trong nước, hai chân sớm đã bị rút gân, chính là bà ta liều mạng dùng toàn bộ sức lực, muốn sống sót.



"Cứu mạng, a Việt cứu ta!" Nhiếp Yên sặc vài ngụm nước, cầu xin Hoắc Việt cứu.



Hoắc Việt lại sững sờ ở bên cạnh, nhìn Cố Khinh Chu.



Toàn thân Nhiếp Yên đều sợ hãi: Nguyên lai, bọn họ là tới giết bà sao?



Không, bà không muốn chết!



Cứ như vậy, Nhiếp Yên bị nhấn ở trong nước gần 5 phút đồng hồ, mới hoàn toàn chết ngất đi.



"Được, đem bà ấy vớt lên đi." Cố Khinh Chu nhìn Hoắc Việt, nói.



Hoắc Việt cau mày, không biết ý gì.



Hắn đáp ứng tin tưởng Cố Khinh Chu, cho nên hắn không hỏi.



Cố Khinh Chu vẫn luôn túm đầu tóc Nhiếp Yên.



Hoắc Việt dùng sức, đem áo khoác lông chồn trên người Nhiếp Yên bỏ đi, lúc này mới có thể đem bà ta bế lên được.