Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 232 : Hứa hẹn cùng nhau đến già
Ngày đăng: 16:13 30/04/20
Ban đêm, Tư Hành Bái liền hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn vẫn luôn không có phát sốt, thân thể đặc biệt tốt.
Quân y bảo hắn uống một ít cháo loãng.
" Bảo Khinh Chu tới đây đút cho ta." Tư Hành Bái đề yêu cầu.
Quân y cùng Chu tẩu đều nhìn Cố Khinh Chu. Nàng cũng không có biện pháp, bèn ngồi vào bên cạnh giường, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn. Coi như đem hắn hảo, đủ số còn cho hắn, lẫn nhau cũng không có thua thiệt.
(--đại khái là chị í chiều lòng bái ca, vì lần trước đã đút cháo cho mình, coi như có qua có lại đó mà..)
" Có phải hay không sợ hãi?" Tư Hành Bái hỏi nàng.
Cố Khinh Chu lạnh nhạt nói: " Là ngươi xảy ra chuyện, không phải ta, vì cớ gì ta lại bị doạ? Lại nói, ngươi cũng vì cứu ta."
" Hũ giấm thật lớn nha." Tư Hành Bái bật cười:" Thật sự là không có doạ hư?"
Cố Khinh Chu trầm mặc không nói. Nàng đút hắn ăn, hắn lại không ăn.
Quân y nói: " Thiếu soái phải ăn nhiều một chút, lót hảo dạ dày, tí nữa còn phải uống rất nhiều thuốc tây. Dạ dày trống rỗng, uống thuốc tây vào sẽ rất khó chịu."
" Khó chịu liền khó chịu đi, hắn cũng không quá để ý." Cố Khinh Chu nói
Tư Hành Bái thấy nàng thực sự giận rồi, bèn cầm chén cháo lên, một hơi uống sạch.
Nửa giờ sau, quân y quả nhiên cầm lên rất nhiều dược cho hắn. Tư Hành Bái, một nắm bỏ hết vào trong miệng, nhấp một ngụm nước nuốt xuống, dứt khoát lưu loát.
Dược uống rồi, cháo cũng ăn được, quân y và Chu tẩu nhiệm vụ đều hoàn thành, tạm thời rời đi, chỉ còn Cố Khinh Chu ngồi lại ở trước mặt Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái duỗi tay, cầm lấy tay nàng. Cố Khinh Chu rụt tay lại, ngồi vào ghế bên góc tường, vùi đầu dùng ngón tay trêu chọc thượng tua, không để ý tới hắn.
" Khinh Chu." Tư Hành Bái thấp giọng kêu, " Nàng lại đây."
" Ta ngồi ở chỗ này rất tốt." Cố Khinh Chu nói.
Tư Hành Bái cười khẽ: " Nàng lại đây, ta đem sự tình đều nói cho nàng."
Cố Khinh Chu hơi do dự, sau lại lần nữa ngồi bên cạnh giường hắn, nghe hắn nói. Tư Hành Bái ngược lại, không biết mở lời nói như thế nào.
Trong phòng trầm mặc, chỉ tiếng gió thổi qua bức màn nghe rào rạt. Dưới mái hiên quang ảnh, nguyên lai là những con chim én mùa xuân trở về sớm, dừng ở dưới mái hiên.
Hắn không nói, Cố Khinh Chu liền hỏi. Nàngchỉ hỏi điều mà nàng muốn biết nhất: " Có phải hay không chính ngươi an bài ám sát?"
" Là ta." Tư Hành Bái đúng sự thật nói.
Cố Khinh Chu nói:" Ta liền biết. Nếu thật sự gặp được nguy hiểm. Ngươi sẽ không bị thương nghiêm trọng như thế. Ta nhận thức ngươi không đến một năm, nguy hiểm nhiều đi, ngươi đều có thể gặp dữ hoá lành, lần này khẳng định là cố ý làm."
" Ta sợ không cẩn thận đụng trúng miệng vết thương của ngươi." Cố Khinh Chu nói.
Tư Hành Bái nói: " Không như vậy tự phụ. Nàng nằm ở bên cạnh ta, ta mới yên tâm."
Cố Khinh Chu liền thật cẩn thận dựa vào hắn ngủ. Hai con sói nhỏ của nàng, không biết từ lúc nào lên lầu, sôi nổi nằm cạnh chân giường nàng. Cố Khinh Chu duỗi tay là có thể sờ tới chúng nó.
" Tư Hành Bái, mới ngắn ngủi có mấy tháng công phu, bọn nó đều thành đại lang rồi." Cố Khinh Chu nói: " Ta phỏng chừng chúng nó có thể vây công trụ một con sư tử thành niên rồi."
" Quá mấy ngày nữa đi Tô Châu săn thú, ta đem chúng nó đi thấy việc đời." Tư Hành Vái nói.
Cố Khinh Chu lại không đồng ý: " Sói rốt cuộc là loài dã thú, vạn nhất khai sát giới, sau này nó cắn người thì làm sao bây giờ?"
Hai người nói về bọn sói hết nửa ngày, Mộc Lan liền ghé vào cạnh giường, muốn nhảy lên giường. Cố Khinh Chu dịch ra một góc cấp Mộc Lan ngủ.
Lát sau, Cố Khinh Chu ngủ rồi, làm rất nhiều mộng.
Lúc trời sắp sáng, Cố Hinh Chu mơ mơ màng màng. Đột nhiên, nàng nghe được một tiếng sói tru. Nàng hơi kinh ngạc, phát hiện Mộc Lan đang ở cùng nàng, Cố Khinh Chu mở mắt ra, đã là tua nắng mai.
Một chiếc xe dừng trong viện.
" Hắn bị thương như thế nào?" Đây là thanh âm của Tư Đốc quân.
Phó quan muốn cản
" Hỗn trướng, ngươi là phó quan của ai? Là phó quan của quân chính phủ hay kaf phó quan của Tư Hành Bái? Tư Đốc quân gầm lên.
Phó quan không dám ngăn cản.
Cố Khinh Chu sợ tới mức chết khiếp, vội vàng trốn vào ngăn tủ.
Tư Đốc quân tốc độ thực mau, thời điểm hắn đi lên lầu, Tư Hành Bái mới vừa tỉnh.
Tư Hành Bái bị thương, phản ứng muốn kém rất nhiều.
Phụ thân hắn đứng ở trước mặt, giật mình nhìn hắn. Tư Hành Bái đột nhiên nhớ tới trên giường còn có người, trong lòng khẽ chấn động.
Duỗi tay như đúc, sờ đến một tay lang mao, Mộc Lan nằm ở chỗ của Cố Lhinh Chu ngủ.
Tư Đốc quân kinh ngạc nói: " Nhi tử, ngươi không tật xấu đi? Hảo, hảo, ngươi nuôi hai con sói, còn để cho một con leo lên giường ngủ?"
--( lời ng dịch: haha, dịch khúc này mk cười đau bụng, kiểu này ông già hiểu nhầm Bái ca biến thái quá... hihi)
--- mời các bạn đón đọc chương sau---