Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 264 : Dấu vết trên người Cố Khinh Chu
Ngày đăng: 16:13 30/04/20
Cùng ngày trở về, Cố Khinh Chu ngồi ở án thư trước cửa sổ đọc thư của Ngụy Thanh Gia.
Lá thư viết những việc vặt xen kẽ một ít đoạn ngắn dường như đơn giản minh bạch, kỳ thật có thể dẫn người suy nghĩ vớ vẩn, tỷ như nói đêm lạnh, thời điểm nàng viết chân đông lạnh đến đau; tỷ như nói nàng có điểm khí hậu không quen, vòng eo gầy một vòng lớn.
Rõ ràng rất đơn giản, Cố Khinh Chu là nghĩ tới chân ngọc của nàng, eo thon, thậm chí chiếc bụng nhỏ của nàng.
Ngụy Thanh Gia có lẽ vô tình, Cố Khinh Chu cũng rất nhiều tâm.
"Cố Khinh Chu, ngươi nếu là nam nhân, khẳng định là một tên sắc phôi." Cố Khinh Chu thầm mắng chính mình.
Nàng là một nữ nhân đều có thể liên tưởng như vậy, Cố Khinh Chu không tin nam nhân sẽ không, cho nên nàng chắc chắn Ngụy Thanh Gia viết này đó là dụng tâm kín đáo.
Tin cuối cùng, Ngụy Thanh Gia hẹn Tư Hành Bái, mùng mười tháng ba ở tiệm cơm Tây gặp mặt.
"Nếu huynh bận rộn, không cần bớt thời giờ phó ước, ta gần đây hơi gầy, một người cũng có thể ăn luôn phần hai người, xem như ta kiếm lời." Ngụy Thanh Gia giải thích như vậy.
Nghịch ngợm đáng yêu, hiểu chuyện, thậm chí nhắc tới chính mình gầy ốm đơn bạc, là điều mà nam nhân đều sẽ thương tiếc, khẳng định sẽ phó ước. ( phó ước là đáp ứng cuộc hẹn, ở đây nghĩa là tới gặp mặt như đã hẹn)
Cố Khinh Chu cảm thấy, nhìn thấy nàng nói như vậy, nam nhân có bận cũng sẽ đi.
Phong thư này, quả thực có thể làm mẫu.
Cố Khinh Chu đọc xong, đối Ngụy Thanh Gia càng là bội phục không thôi.
"Nữ nhân này thật là lợi hại, mỗi câu nói đều là cân nhắc từng câu từng chữ, chẳng sợ cầm đi chọn thứ, cũng tìm không được nửa điểm sai lầm, ngược lại là đọc thư xong tâm tư người sẽ có ý nghĩ dơ bẩn, miên man bất định." Cố Khinh Chu nghĩ.
Đây là chỗ cao minh.
Đệ nhất danh viện quả nhiên không phải dễ làm.
Cố Khinh Chu đem thư sau khi xem xong, thu hồi tới đặt ở túi xách.
Hôm sau, Cố Khinh Chu 6 giờ liền rời giường, ăn qua cơm sáng đi tìm Tư Hành Bái, đem tin tổng kết cho hắn nghe.
"Nàng đã nói nàng ăn hai phần chiếm tiện nghi, để cho nàng ăn hai phần đi." Tư Hành Bái không chút để ý, đối Cố Khinh Chu nói nữ nhân khác rất không vừa lòng.
Cố Khinh Chu tắc thử: "Thật không đi? Nàng hẹn ăn cơm, đại khái là có ý hiến thân."
Tư Hành Bái duỗi tay nhéo mặt nàng, đem cổ áo nàng túm chặt, kéo tới trước mặt mình, ghé vào bên tai nànguk nói: "Ta chỉ cần Khinh Chu hiến thân."
Cố Khinh Chu thần sắc khẽ biến.
Nàng thật mạnh đánh vào tay Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái buông ra, nàng ngã về chỗ ngồi của mình, đem cổ áo sửa sang lại hảo, trầm mặc không nói lời nào.
"Ta sẽ không muốn nàng." Tư Hành Bái một lát sau, đột nhiên thực nghiêm túc đối Cố Khinh Chu nói, "Nhớ kỹ sao?"
"Ân." Cố Khinh Chu gật đầu.
"Phải tin tưởng ta." Tư Hành Bái nói, "Ta không lừa nàng."
"Hắn hảo soái!"
Tư Mộ rất tuấn tú, trừ bỏ Tư Hành Bái, hắn so với tuyệt đại đa số nam hài tử đều phải anh tuấn. Hắn khí chất thực hảo, không giống những tay ăn chơi tô son trát phấn, mà là chân dài vai rộng, khí độ lỗi lạc ung dung, lại mang theo vài phần dương cương.
"Tới tìm ta?" Cố Khinh Chu đi lên trước, hỏi.
"Ân." Tư Mộ nói.
"Chuyện gì?"
"Tổ mẫu bảo ngươi ngày mai qua ăn cơm." Tư Mộ nói, "Ta lại đây nói cho ngươi một tiếng, thuận tiện đưa ngươi về nhà."
Cố Khinh Chu nghĩ: Không thể gọi điện thoại sao?
Mời ăn cơm, loại sự tình này, gọi điện thoại tới Cố công quán là được, vì sao một hai phải đến trường học tìm nàng?
Cố Khinh Chu trong lòng nổi lên cảnh giác, Tư Mộ có phải hay không lại có việc?
Việc của Tư Mộ, đều cùng Ngụy Thanh Gia có quan hệ?
Hắn thích Ngụy Thanh Gia như vậy, biết Ngụy Thanh Gia ở dưới mắt hắn, còn viết thư ái muội cho ca ca hắn như vậy, còn gửi tới nhà hắn thì sao?
Cố Khinh Chu đáy mắt hiện lên một mạt đồng tình cùng thương hại.
"Không cần đưa, ta đi tàu điện là được." Cố Khinh Chu nói.
Tư Hành Bái tín nhiệm nàng, nàng không thể cô phụ tín nhiệm của hắn. Hắn không thích Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ lui tới thường xuyên.
Tư Mộ đứng không có động.
Gió thổi quét qua vạt áo khoác của hắn, tựa cô đơn.
"Ngày mai buổi sáng 9 giờ, ta đi đón ngươi." Tư Mộ nói.
"Không cần phiền toái, nhà ta cũng có xe, ngồi qua cho tiện." Cố Khinh Chu nói.
Tư Mộ gật đầu: "Cũng hảo."
Hắn mở cửa xe, thật mạnh đóng lại.
Cố Khinh Chu cho rằng hắn phải đi, không nghĩ hắn ngồi ở trong xe, cúi đầu, cũng không có khởi động xe.
Đợi một chút, Cố Khinh Chu liền đi trước.
Sau lại ngồi ở trên tàu điện, nàng tổng cảm giác xe Tư Mộ liền ở sau người, rất nhiều lần quẹo vào, nàng đều thấy được.
Cố Khinh Chu trong lòng càng thêm khó hiểu.
"Tư Mộ có phải hay không đối với mình có điểm ý tứ?" Cố Khinh Chu nghĩ.