Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 27 : Gặp lại thiếu soái

Ngày đăng: 16:09 30/04/20


Toa thuốc của Cố Khinh Chu có hiệu lực, mấy người quân y quân y viện bên kia, bao gồm cả bác sĩ chính của Tư lão thái là Hồ quân y, ai nấy đều đứng ngồi khó an.



Bọn họ khó thoát tội.



Tư lão thái khẳng định tức chết, Tư đốc quân chỉ sợ cũng tức giận.



Đến ngày thứ mười, Tư lão thái hoàn toàn hết bệnh, y thuật của Cố Khinh Chu chèn ép quân y viện, biến bọn họ thành những người hết sức vô năng, những quân y này đã biết, tiền đồ của bọn họ chấm dứt.



"Đốc quân có nhốt chúng ta vào tù hay không?" Tô quân y hỏi.



Tô quân y là một trong những bác sĩ điều trị chính của lão thái thái, vợ y mới vừa sinh cho y một đại tiểu tử mập, cho nên y rất quý mạng sống.



Nhắc tới tù của quân chính phủ, người quân y viện biến sắc.



Trước đây không lâu, Đại thiếu soái Tư Hành Bái của đốc quân phủ xuất hành, gặp thích khách, mà thích khách lại có thể dùng thế lực của quân chính phủ, khiến cho Tư Thiếu soái cảm thấy rất mờ ám.



Bắt được thích khách, Tư Hành Bái lột da tại chỗ, lấy được lời khai.



Chuyện này trong quân đội truyền ra, đốc quân giận dữ, nói Đại thiếu gia quá mức tàn bạo.



May là như vậy, mọi người mới biết được tù của quân chính phủ có thể so với địa ngục nhân gian.



Vào tù, không chết cũng là lột một lớp da, so với tù của Cảnh Bị Thính lợi hại hơn trăm lần.



"Chớ tự hù dọa mình!" Hồ quân y cau mày nhắc nhở.



Hoàng hôn, đốc quân phái người mời chư vị quân y đi đốc quân phủ nói chuyện.



Quả nhiên tới rồi!



Mấy vị quân y muốn rụng chân.



"Chư vị, các ngươi đến lúc đó cứ đem trách nhiệm đẩy lên đầu Hồ mỗ." Hồ quân y đứng lên, tạm thời mở ra một tiểu hội nghị.



"Như vậy sao được, là năm người chúng ta cùng nhau chẩn đoán." Tô quân y không đồng ý trước.
Nắng vàng ấm áp giống như khoác thêm lớp áo cẩm y hoa lệ cho mặt đất, chiếu lên trên người ấm áp ấm áp.



Cố Khinh Chu tái khám thấy lão thái thái khôi phục rất tốt, cô liền bồi lão thái thái tản bộ trong sân vườn.



Ánh mặt trời rơi vào mái tóc đen của cô tạo ra sự thanh nhuận rực rỡ, cô trẻ tuổi ngây thơ, tựa như trái đào căng mọng, đỏ hồng non nớt.



"Lão thái thái, ngài sau này mỗi ngày đều phải đi tản bộ nhé." Cố Khinh Chu nói.



"Con ngày ngày tới phụng bồi ta, ta sẽ vui vẻ đi tản bộ." Lão thái thái cười khẽ.



Hai người đang cười nói, bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập, có người kêu vội vội vàng vàng: "Tổ mẫu, tổ mẫu!"



Lão thái thái nhận ra thanh âm, nhất thời mừng rỡ: "A, là Bái Nhi tới!"



Cố Khinh Chu không biết là ai, tò mò nhìn theo tiếng gọi, nhất thời nhìn thấy một nam nhi cao lớn anh vũ, mặc một bộ quân trang bẩn thỉu, tóc ngắn xốc xếch, ánh mặt trời chiếu rọi huy chương trên quân phục hắn sáng lấp lánh.



Cố Khinh Chu dừng chân, suýt chút nữa té ngã.



Cô trong nháy mắt như bị đông cứng, không thể động đậy:



Là hắn, là cái tên biến thái lột da người lúc trước!



"Bái Nhi!" Lão thái thái cao hứng.



Tư Hành Bái làm lễ với lão thái thái trước, trên dưới quan sát lão thái thái, cười nói: "Tổ mẫu, bọn họ nói ngài bị bệnh, con thì thấy ngài rất tốt, khỏe mạnh quắc thước!"



Lão thái thái cười ha hả, tâm tình hết sức vui thích, có thể thấy là thích Tư Hành Bái biết bao nhiêu.



"Đều là công lao của Khinh Chu. Không có Khinh Chu, bọn họ đã đưa tổ mẫu con đến Đức quốc rồi. Ta không đi, ta còn chưa thấy cháu trai bảo bối của ta cưới vợ!" Lão thái thái cười nói, quay đầu nhìn Cố Khinh Chu.



Ánh mắt Tư Hành Bái cũng thuận thế rơi vào trên người Cố Khinh Chu. Lúc nãy thấy Cố Khinh Chu nghịch ánh sáng, Tư Hành Bái không nhìn rõ mặt cô, bây giờ đã được nhìn kỹ.



Hắn khẽ nhấp cánh môi mỏng, hô hấp dừng lại: "Khinh Chu? Đây là ai?"