Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 30 : Âm mưu của mẹ kế
Ngày đăng: 16:09 30/04/20
Mộ Tam Nương có hai con gái, ba con trai, bọn chúng đều rất thích Cố Khinh Chu, đặc biệt là trưởng nữ của Mộ Tam Nương – Hà Vi, một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ, làm Cố Khinh Chu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Hà Vi khoảng mười ba tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có một sự trưởng thành sớm, cô nói với Cố Khinh Chu: "Từ nhỏ em đã là trưởng tỷ, phải thương yêu đệ đệ muội muội, bây giờ em có tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ sẽ thương em."
Cô dựa vào lòng Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu trong lòng an tâm.
Mỗi lần đến Hà gia, tâm tình cô đều phi thường tốt, chỉ tiếc không thể cùng Hà gia ăn tết.
Lúc sắp rời đi, nhìn thấy tiểu nhị mới nhà Hà gia đang sửa cái bàn, Cố Khinh Chu ngừng bước chân.
Hà Vi lặng lẽ nói với Cố Khinh Chu: "A Mộc tướng tá thật dễ nhìn, vóc dáng cao to, tay dài vai rộng, làm gì cũng được hoan nghênh, vậy mà đi làm tiểu nhị, vừa mệt vừa khổ."
Nghĩ lại tiếc nuối lắc đầu, cô làm một bộ dạng tiểu đại nhân nói, "Đáng tiếc hắn là người câm..."
A Mộc, đây là danh tự nhà họ Hà đặt cho hắn, tên thật của tiểu nhị là gì, cũng không ai biết.
A Mộc rất chịu khó, vùi đầu làm việc không oán khổ cực, Hà chưởng quỹ rất thích hắn, Mộ Tam Nương cùng bọn nhỏ đều cảm thấy hắn không tệ, chỉ tiếc hắn là người câm, bằng không nuôi mấy năm sẽ cho làm con rể nhà họ Hà.
"Hắn không phải trời sinh câm điếc." Cố Khinh Chu cười nói: "Có lẽ là do sinh bệnh?"
A Mộc có thể nghe được nhưng hắn tỉnh bơ như không nghe thấy, tiếp tục gõ bàn, thái độ lạnh lùng.
"Cha em nói hắn có thể bị chứng âm chứng, chỉ là A Mộc không nguyện ý để cho cha em bắt mạch, không biết hắn đến cùng là bị bệnh gì." Hà Vi nói.
Cố Khinh Chu gật đầu, ngoái đầu lại nhìn mắt A Mộc, tâm lý nắm chắc.
Sau đó mãi cho đến đêm 30, Cố Khinh Chu cũng không đi ra ngoài.
Trong nhà bầu không khí rất quái dị.
Cố Khuê Chương trước đó rất tức giận Tần Tranh Tranh cùng nữ nhi của ông nhưng về sau gặp được Tư đốc quân, cùng Tư đốc quân trò chuyện vui vẻ, mơ hồ muốn làm thân gia, ông lại đắc ý.
".... Tết xuân không cần mua thêm đồ mới, yến hội cũng chỉ nên đi hai đợt, học phí Khinh Chu đọc sách, mời giáo viên đều tốn một khoản tiền lớn, chúng ta cần tiết kiệm một chút." Cố Khuê Chương nói với Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh sửng sốt.
Đèn thủy tinh phát sáng lãnh mị, Tần Tranh Tranh vẻ mặt nghiêm túc mà nham hiểm hung ác.
"Vâng, lão gia." Bà đáp ứng, trong lòng nổi cơn thịnh nộ ngập trời.
Tết xuân, các tiệm bách hóa đều trưng bày hàng mới, đám bà lớn bằng hữu thân thích nhà các quan lại mời đánh bài dạo phố, tất nhiên là sẽ có ganh đua so sánh, việc mua thêm áo khoác, sườn xám là không thể thiếu được.
Không mua thêm quần áo mới, Tần Tranh Tranh về sau còn mặt mũi nào đặt chân vào giới quý tộc? Không lo bà nghèo, chỉ lo bà sẽ mất địa vị trong nhà.
Mà tháng giêng lại có yến hội, Tần Tranh Tranh đã định sẵn năm đợt, không thể từ chối. Bây giờ lại muốn cắt đi ba đợt, bảo bà ăn nói thế nào với những phu nhân bằng hữu kia?
Tần Tranh Tranh hấp thụ giáo huấn trước đó không lâu, không dám chống đối Cố Khuê Chương, thế nhưng trong lòng lại cực hận.
Mà nguồn cơn hận thù, xuất phát từ con nha đầu Cố Khinh Chu muốn đi học kia.
"Muốn niệm thư? Ta thấy ngươi vẫn là nên tỉnh lại đi, trong nhà không có tiền nhàn rỗi nuôi ngươi!" Tần Tranh Tranh lạnh lùng nghĩ.
Mẹ con các nàng cần tiền dự yến hội, mua đồ mới, đây là sự phô trương của giới danh viện phu nhân các nàng.
Những sự phô trương này, chính là tôn nghiêm.
Không có tiền sẽ không có tôn nghiêm, mà Cố Khinh Chu muốn số tiền này để đi học, tức là đạp lên tôn nghiêm của mẹ con Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh tuyệt không thể đáp ứng, bà đã có chủ ý, để Cố Khinh Chu niệm thư không thành.
Chỉ là, Tần Tranh Tranh trên mặt không lộ nửa phần, hoan hoan hỉ hỉ ủng hộ quyết định của Cố Khuê Chương.
Không mua thêm đồ mới, chỉ được tham dự hai đợt yến hội, tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh cho ba tỷ muội Cố Tương hồ đồ.