Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 339 : Đem hạ tiện làm vinh quang
Ngày đăng: 16:13 30/04/20
Cố Khinh làm tiệc mừng về nhà mới. Ầm ĩ náo nhiệt từ buổi sáng đến đêm khuya, đây là ý tứ Tư Đốc Quân.
Tập tục này gọi là "Phòng ấm", từ ngày xưa đã có, cổ ngữ có câu: Chuyển nhà hoặc tân trúc thất, bằng sài cự kim hướng hạ rằng phòng ấm. (Này mình không hiểu để edit).
Phòng ấm, chính là phải khiến cho đình viện gia tăng nhân khí. Khách nhân ước chừng có bảy tám chục người, đem chỗ đình viện này ồn ào, náo nhiệt phi phàm.
Cố Khinh Chu đưa Cố Anh ra cửa, bảo nàng về Giang gia thu thập hành lý, Cố Anh liền cao hứng phấn chấn đi rồi. Xem bộ dáng nàng, cao hứng đến có điểm kỳ quái, sau đó lại nói không nên lời.
Cao hứng là thật, tuyệt đối không phải giả, thuyết minh Cố Anh thật sự rất muốn rời Nhạc Thành đi nước Pháp?
Nhưng mà, nàng nhìn qua lại không giống như là đơn thuần đến cậy nhờ huynh trưởng, cái này làm Cố Khinh Chu hơi cảm giác hoang mang.
Cố Khinh Chu dọc theo hành lang gấp khúc hướng bên trong mà đi, nắng chiều xuyên thấu qua hành lang gấp khúc, rọi đến chùm đèn pha lê trên trần nhà, chiếu vào trên mặt Cố Khinh Chu, sườn xám thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng, kim quang rạng rỡ, làm nàng khuôn mặt thêm xinh đẹp.
"Thiếu phu nhân." Có người cùng Cố Khinh Chu chào hỏi, thanh âm mát lạnh ôn thuần, hơi quen tai.
Cố Khinh Chu ngước mắt, liền nhìn thấy một nam tử.
Hắn khác với những người ở đây, nam tử này mặc áo choàng màu đen, bên trong là áo sơ mi màu đen, cùng sắc quần tây đen. Ánh mặt trời ấm áp, hắn cùng khách nhân khác giống nhau, đều cởi phong sưởng.
Đến mừng tân gia, hắn lại mặc giống như người đưa tang ma, ở trong túi áo choàng hắn cài một cành hoa hồng đỏ, điểm xuyết không khí vui mừng.
Khuôn mặt hắn so với hoa hồng còn đẹp hơn. Cố Khinh Chu rất khó tưởng tượng trong thiên địa lại có nam nhân đẹp như vậy.
Cả người màu đen làm nền cho khuôn mặt anh tuấn như vẽ của hắn. Mặc kệ gặp bao nhiêu lần, vẫn là sẽ bị sự xinh đẹp của hắn làm kinh ngạc.
"Trường Đình tiên sinh?" Cố Khinh Chu nhớ ra hắn.
Hôm nay mời khách nhân, ngoại trừ thân thích bằng hữu, chính là nhân vật nổi tiếng quân chính hai giới, Trường Đình như thế nào lại được mời đến đây?
Cố Khinh Chu đôi mắt hơi ngưng, lẳng lặng đánh giá hắn một cái liếc mắt, lại thấy hắn tươi cười chậm rãi, liền có điệp cẩm quyệt kinh diễm:
"Là ta, Thiếu phu nhân còn nhớ rõ ta. Ngài tân hôn ta còn chưa có chúc mừng, chúc mừng ngài cử án tề mi, dưa điệt lâu dài."
Cố Khinh Chu dở khóc dở cười.
Nàng đọc qua nhiều thiệp chúc mừng có lời như vậy, giáp mặt nói cho nàng nghe chỉ có một mình Trường Đình.
Trường Đình ngữ điệu rất có từ tính, đầy nhịp điệu tựa như đọc thơ, hắn nói được thực tuyệt đẹp, Cố Khinh Chu nghe xong cũng không xấu hổ.
"Đa tạ." Cố Khinh Chu nhịn không được cười một cái. Sau đó, nàng lại hỏi Trường Đình: "Ngươi như thế nào tới?"
Trường Đình cười nói:
"Ta cùng Trưởng công tử cục tổng tài chính học cùng trường, hắn mời ta tới. Hôm nay tới không ít khách nhân, đều muốn thấy phong thái nhà mới của Thiếu soái."
Uống xong rồi, hắn mới phát hiện miệng ly rượu có dấu vết son môi nhợt nhạt, là màu son Cố Khinh Chu hôm nay bôi, nhợt nhạt dính vào trên cái ly.
Ngón tay Tư Mộ nhẹ nhàng vuốt ve lên, một ít ý niệm cổ quái ở trong đầu hắn lao nhanh. Hắn lấy lại tinh thần, hoảng sợ chính mình, ngay sau đó giống như cầm củ khoai lang nướng bị phỏng tay, cũng đem cái ly rượu này hung hăng đập vỡ.
-----
Lời của Editor:
Tác giả dành hết những điều tốt đẹp cho Tư Hành Bái. Trên đời có nam nhân như Tư Hành Bái, mình sẽ giết sạch những đứa con gái khác để độc chiếm anh ta.
Nhưng tác giả quên khắc hoạ tâm tư cho nhân vật này. Thành ra mỗi khi đọc tới đoạn có Tư Hành Bái chỉ thấy anh ta không khác các vị Tổng tài hay nam chính trong ngôn tình khác, không đặc biệt.
Tư Mộ lại khác.
Hắn không tài giỏi, thông minh bằng Tư Hành Bái. Không độc chiếm, bá đạo như Tư Hành Bái.
Nhưng tác giả tập trung khắc họa tâm tư Tư Mộ rất kỹ. Sự giằng co tâm lý của hắn, sự bất lực khi không làm được gì, sự nhẫn nhịn, sự chán ghét....
Thành ra Tư Mộ là người mang lại cho mình nhiều cảm xúc nhất.
Tư Mộ chính là thích Cố Khinh Chu đến nông nỗi rồi nên mới khắc nghiệt với nàng như thế. Hắn cứ nghĩ nàng là hôn thê của hắn, nàng là của hắn. Một ngày nọ hắn phát hiện ra nàng một bên là hôn thê của mình, một bên trèo lên giường huynh trưởng, cũng là người hắn ghét nhất. Hắn quả thực không chịu nổi.
Qua chương này, mọi người chắc cũng biết hắn thích Khinh Chu đến mức nào rồi đó. Hắn ghen khi Khinh Chu tươi cười cùng nam nhân khác. Hắn thấy nàng tìm hắn liền biết nàng có chuyện. Hắn nặng lời, nàng bỏ đi, hắn gọi lại. Dù hắn tức giận hắn vẫn sẵn sàng đáp ứng nàng.
Cảnh cuối, khi uống ly rượu của Khinh Chu xong, hắn thấy dấu son của nàng trên đó, hắn đã vuốt ve lên, trong đầu hắn xuất hiện ý niệm.
Nhưng là hắn luôn dối lòng. Hắn lúc nào cũng khắc nghiệt với nàng, khắc nghiệt với chính hắn, bởi bản thân hắn không cho phép hắn được yêu nàng tiếp.
Hắn cho rằng nàng dâm đãng. Điều đó không sai. Một cô gái mới mười tám tuổi đã leo lên giường anh chồng, không dâm đãng là gì. Đây là năm thứ mười bốn thời kỳ Dân quốc. Nghĩa là thời kỳ phong kiến, vua chúa mới kết thúc mười mấy năm. Tư tưởng nữ phải thủ thân như ngọc vẫn còn ăn sâu trong tiềm thức.
Nàng bề ngoài đoan đoan chính chính, bên trong lại ăn nằm với nam nhân khác. Hắn thất vọng cũng đúng.
Không hẳn là hắn gia trưởng, vì Nguỵ Thanh Gia đã có chồng hắn vẫn muốn cưới nàng (lúc đó hắn nghĩ hắn yêu nàng).
Điều Tư Mộ không chấp nhận Khinh Chu là vì Tư Hành Bái. Xong rồi nàng đối với hắn chưa bao giờ vui vẻ hoặc thân thiết.
Haizz... Tư Mộ à...
Trường Đình, thành viên của tổ chức áo đen lại xuất hiện. Anh ta cực kỳ xinh đẹp (Từ xinh đẹp chỉ được dùng để miêu tả nữ, đủ biết anh ta xinh như thế nào). Không biết nếu lên phim ai có thể đảm nhận vai này. Không biết trong truyện tranh, anh ta được vẽ ra sao.
Hôm qua mình xem lại truyện tranh, hình như đổi tác giả hay sao ấy, thấy nét vẽ đẹp lên nhiều lắm rồi. Truyện tranh mới tới đoạn Khinh Chu chữa hết bệnh cho Nhan thái thái. Được nhận làm con nuôi, xong được Nhân Nhất Nguyên dắt đi trường đua ngựa, ở đây gặp được Hoắc Việt.
Tạo Hình Hoắc Việt vẽ không giống như trong tưởng tượng.
Còn 20 phút nữa kết trúc trận bóng đá. Việt Nam mà thắng, chúng ta cùng đi bão nhé!