Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 34 : Tử chiến đến cùng

Ngày đăng: 16:09 30/04/20


Ngón tay Cố Tương chỉ Cố Khinh Chu, bờ môi run rẩy, không có dáng vẻ tiểu thư khuê các trước mắt bao người, giờ phút này chỉ giống như bát phụ thô lỗ.



"Tại sao ngươi lại có Giá Thập Tự?". Cố Tương khiếp sợ, không phát giác ra được sự thất thố của mình, câu nói kế tiếp thốt ra.



Rõ ràng các cô hợp mưu hại Cố Khinh Chu, là cho cô thánh vật sao David Đạo Do Thái, tại sao lại biến thành Giá Thập Tự Cơ đốc giáo?



Cố Tương cảm giác có chỗ nào đó không đúng!



Đồ vật còn có thể biến hình sao?



Chẳng lẽ Cố Khinh Chu là Tôn Ngộ Không?



Cố Tương muốn phát điên, cô cơ hồ thất thố.



"A tỷ, là Tam muội muội đưa cho em.". Cố Khinh Chu mỉm cười, tiếu dung giống như một nụ đào sắp nở, kiều diễm lộng lẫy, làm nổi bật sóng mắt màu u lam phá lệ trong suốt.



Cố Khinh Chu tuổi còn nhỏ.



Tuổi nhỏ nên vẫn có nhiều điểm tốt, thần thái tùy tiện một cái liền hiện ra sự đơn thuần vô tội, không có nửa phần cảm giác tâm cơ, khiến ngoại nhân luôn luôn bị cô che mắt.



So sánh với thần thái của Cố Khinh Chu, Cố Tương chỉ giống như kẻ đang chỉ trích mà lại không có hảo ý.



Miss Chu cùng Lý tiểu thư cũng kỳ quái nhìn Cố Tương.



Cố Tương nội tâm kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn mẫu thân của cô.



Tần Tranh Tranh chấn kinh nhưng đã giấu kịp, nhẹ ho một tiếng: "Tương Tương, đây là Giá Thập Tự Duy Duy đưa cho Khinh Chu, không phải cái kia."



Bà đem chấn kinh của Cố Tương giải thích lý do vì sao Cố Tương nghĩ lầm Cố Khinh Chu trộm Giá Thập Tự của cô.



Tần Tranh Tranh lại tiếp tục cười nói với Miss Chu: "Tương Tương mặc dù tốt nghiệp nhưng mỗi ngày đều cầu nguyện, đồ đạc của nó người khác không đụng được vào."



Miss Chu cùng Lý tiểu thư nửa tin nửa ngờ.



Mặc kệ thật giả, Cố Tương ra vẻ trách móc như thế thực mất đi vẻ thục nữ ôn nhu, khiến Miss Chu không thích, đối với chuyện gia đình nữ quyến không có tính nhẫn nại, chuẩn bị muốn rời đi.



Tần Tranh Tranh hơi gấp: Chỉ cần để cho Miss Chu không có hảo cảm với Cố Khinh Chu là được.




Lý tiểu thư, Tần Tranh Tranh, Cố Tương, Cố Anh đi theo sau xem trò hay; việc này có liên quan đến Cố Khinh Chu, cho nên Cố Khinh Chu cũng đi qua.



"Nó nằm ở trên áo của a tỷ tôi." Cố Duy dứt lời, liền cầm lấy cái áo khoác Cố Anh đưa cho Cố Khinh Chu.



Cô ngay trước mặt mọi người, lật áo tìm thử.



Là cô cùng Cố Anh giấu, cô biết ở chỗ nào.



Thế nhưng, bên trong áo bạch hồ, Cố Duy sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy cài áo, trong lòng cô cả kinh, nặng nề rơi xuống.



Nhìn nét mặt Cố Duy, Miss Chu hồ nghi truy vấn: "Cài áo đâu?"



Cố Duy ngậm miệng, từ vẻ ung dung không vội biến thành gấp rút, lật đi lật lại áo bạch hồ.



Cài áo không lớn không nhỏ, không có khả năng biến đi.



"Cài áo đâu, các ngươi làm cái quỷ gì?" Miss Chu lúc này phát giác ra chuyện không được bình thường.



Tần Tranh Tranh cũng gấp, đoạt lấy cái áo kia, bà cũng muốn đích thân tìm.



Kết quả, bóp nửa ngày, bên trong áo không có vật gì hết, không thấy cài áo.



Tần Tranh Tranh trong lòng nóng lên: Cài áo đâu?



"Cài áo đâu?". Tần Tranh Tranh môi trắng bệch. Một bước thất sách, bước thứ hai lại thất sách, hôm nay làm sao lại không thuận lợi như thế?



"Khẳng định bị Khinh Chu giấu ở trong túi xách, lục soát túi xách của nó!" Cố Tương ở phía sau nhắc nhở.



Túi xách của Cố Khinh Chu, là Cố Tương tặng.



Trong túi xách còn có cạm bẫy thứ ba, Cố Tương thả ở bên trong một món đồ để cho Cố Khinh Chu vạn kiếp bất phục.



Đã không thành hai cái cạm bẫy, vậy chỉ có dùng cái thứ ba, chỉ có thể tử chiến đến cùng. Nếu cài áo nằm trong túi xách, Cố Khinh Chu liền chết càng khó coi hơn.



"Đúng đúng, khẳng định là nó giấu ở trong túi xách." Cố Duy lập tức cầm túi xách tay của Cố Khinh Chu lên.