Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 347 : Cơ hội

Ngày đăng: 16:13 30/04/20


Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ thương lượng cả đêm, cuối cùng về tới nguyên điểm.



"Đi tìm phu nhân. Nàng cùng Đốc Quân hơn hai mươi năm phu thê, so với chúng ta càng hiểu biết Đốc Quân hơn, nàng sẽ nghĩ đến phương pháp vạn toàn nhất." Cố Khinh Chu đề nghị.



Đây là đề nghị ban đầu của Cố Khinh Chu, bị Tư Mộ cự tuyệt.



Hắn muốn dựa vào chính mình, không muốn để mẫu thân hắn đi cầu tình, cảm thấy thật mất mặt.



Sau đó, hắn cùng Cố Khinh Chu thương lượng cả đêm, phương pháp nhất nhất bị phủ quyết. Cuối cùng Tư Mộ cảm thấy hữu hiệu nhất, vẫn là đề nghị lúc ban đầu của Cố Khinh Chu.



Hắn đến Đốc Quân phủ.



Tư Mộ về Đốc Quân phủ, y theo Cố Khinh Chu phân phó, hắn không có đơn độc đi tìm Tư phu nhân, mà là lưu tại ngoại thư phòng Tư Đốc Quân, lấy bố phòng đồ quân sự mới nhất.



"Tới rồi?" Tư Đốc Quân thấy được nhi tử, dường như không có việc gì chào hỏi, giống như không nhớ rõ tối hôm qua khắc khẩu: "Ăn sáng chưa?"



"Còn chưa ăn." Tư Mộ nói: "Khinh Chu còn chưa có tỉnh, chờ ta trở về nàng chắc vẫn chưa ngủ dậy."



Bọn họ vợ chồng son thực ân ái, Tư Đốc Quân thật cao hứng. Hôn sự này là ông ta chủ trương gắng sức thực hiện, ông ta đương nhiên hy vọng thực thành công.



"Ăn sáng xong hẵng trở về." Tư Đốc Quân nhìn nhìn đồng hồ: "Thời gian này ngươi trở về nàng chắc cũng chưa tỉnh, đừng quấy rầy nữ nhân ngủ. Không ngủ tốt nữ nhân đều là cọp mẹ."



Loại lời nói vui đùa này, Tư Đốc Quân lúc trước không có nói qua, bởi vì khi đó nhi tử còn chưa có kết hôn.



Thực tự nhiên mời, Tư Mộ đáp ứng rồi.



Trên bàn cơm, bọn họ phụ tử nói tới điều lệnh Nam Kinh, Tư Mộ liền hỏi nhiều vài câu. Điều lệnh đã là việc ván đã đóng thuyền, Tư Đốc Quân sắp phải đi Nam Kinh tiền nhiệm.



Trong quá trình nói chuyện với nhau về điều này, Tư Mộ đem tin tức Tư Đốc Quân muốn đón Tư Hành Bái trở về, bất động thanh sắc đưa cho mẫu thân hắn. Tư phu nhân thực nhạy bén, tức khắc chiếc đũa ngừng lại.



Tư Mộ liền biết mẫu thân lưu ý tới rồi.



Ăn xong cơm sáng, Tư Mộ về tới nhà mới, Tư phu nhân đi thư phòng Tư Đốc Quân. Bà thướt tha ngồi xuống:



"Thật sự muốn đón A Bái trở về?"



Tư Đốc Quân biết bà muốn giữ gìn Tư Mộ, không vui nói:



"Việc này ta chủ ý đã định, không cần nói nữa.."



Tư phu nhân mỉm cười:
Cố Khinh Chu liền đem hai con sói dắt ra, mang theo chúng nó đi bộ đến Nhan công quán.



Hai con sói này đều thực an tĩnh, đi ở phía trước Cố Khinh Chu, không nói một tiếng, bước đi nhàn nhã. Ánh nắng thực ấm, bất quá gió nhẹ mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.



Tư Mộ nhìn thấy hai con sói này, tâm tình liền không tốt lắm. Hắn nỗ lực ngăn chặn phẫn nộ này, đối Cố Khinh Chu nói:



"Không bằng đem sói này đưa cho nghĩa phụ dưỡng. Ngươi một nữ nhân nuôi dưỡng sói nhìn qua thực bất nhã, hay là ta mua chó nhỏ cho ngươi dưỡng."



"Không được." Cố Khinh Chu nói. Dừng một chút, Cố Khinh Chu lại nói: "Ngươi cho rằng ta là hoài niệm Tư Hành Bái, mới mang theo chúng nó sao? Không phải, là bởi vì Mộc Lan đã cứu mệnh ta."



Nàng không nói Mộc Lan vì sao cứu nàng, chỉ là chỉ Mộc Lan nói:



"Ta sẽ vẫn luôn chiếu cố chúng nó."



Tư Mộ mặt trầm như nước, cao hứng của lúc nãy hoàn toàn không thấy.



Cố Khinh Chu cũng không có nói phục hắn. Ở trong mắt Tư Mộ, Cố Khinh Chu vẫn nhớ Tư Hành Bái.



Bất quá, việc này cùng hắn lại có quan hệ gì đâu? Hắn dù sao cũng sẽ không chạm vào nữ nhân này. Nàng dám ở trước khi ly hôn cùng Tư Hành Bái cẩu thả, Tư Mộ liền sẽ giết nàng.



Đến nỗi nàng trong lòng nhớ nhung ai, Tư Mộ căn bản không để bụng. Chỉ là không để bụng, Tư Mộ vẫn tức giận. Vì thế, hắn bước chân nhanh hơn.



Chờ khi hắn quay đầu lại, đã nhìn không thấy bóng dáng Cố Khinh Chu, hắn tới Nhan công quán trước.



Ở cửa Nhan công quán, Tư Mộ gặp một người.



Phải nói, là một vị nữ hài tử.



Nữ hài tử này thực đơn bạc gầy yếu, bộ dáng mười bảy tám tuổi, mặc một thân đồng phục nữ học sinh bố y sam màu lam, thắt hai dải bím tóc, nhút nhát sợ sệt đứng ở cửa.



Nàng tóc rất dài, bím tóc sắc xanh đen, có nhàn nhạt ánh sáng. Ánh mắt thẹn thùng, da thịt trắng trẻo, trắng đến có điểm như bị bệnh.



Nàng không có gõ cửa, tựa hồ đang đợi ai.



Giữa mùa đông khắc nghiệt này, nàng vẫn là đi giày, không có mang vớ, một đôi chân đông lạnh đến đỏ bừng, trong tay xách theo cặp sách.



Ánh mắt Tư Mộ dừng ở trên tóc nàng.



Hiện tại nữ hài tử lưu hành cắt tóc ngắn, nữ sinh tóc dài không thường thấy. Một đầu tóc dài nhu thuận xinh đẹp, càng thêm không thường thấy.