Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 350 : Thiếu soái cổ quái

Ngày đăng: 16:13 30/04/20


Cố Khinh Chu vẫn luôn hy vọng Tư Mộ có thể mau chóng nạp thiếp.



Nàng đối nam nhân hiểu biết không sâu, chỉ biết là trước kia Tư Hành Bái cách mấy ngày không gặp nàng, liền phải lăn lộn rất nhiều lần mới bằng lòng buông nàng ra.



Tư Mộ chán ghét Cố Khinh Chu, căm hận nàng, nhưng vạn nhất hắn nghẹn đến mức quá lâu, thời điểm trong đầu thiếu máu làm cho thần chí không rõ ràng, hắn có thể thương tổn nàng hay không?



Nàng biết chính mình không nên lo lắng, bởi vì nàng không có mị lực như vậy.



Tư Mộ đối với nàng, là tuyệt không có nhu cầu.



Chẳng sợ biết, Cố Khinh Chu cũng hy vọng Tư Mộ có di thái thái thực ổn định. Hắn sinh lý có thể được giải quyết, hắn cả người liền càng thêm bình thường một chút, Cố Khinh Chu về điểm lo lắng nhỏ này cũng có thể trừ khử.



Có nữ nhân có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý cho hắn, Tư Mộ liền tuyệt đối không đối với nữ nhân Tư Hành Bái có ý tưởng, Cố Khinh Chu cũng hoàn toàn yên tâm.



Nhiếp Vân nhìn qua có điểm đê tiện vô sỉ, làm người cũng thông minh cơ linh, hơn nữa tính dai thực đủ, nhưng Cố Khinh Chu không sợ nàng.



Luận khởi tâm cơ, Cố Khinh Chu cảm thấy chính mình có thể áp qua Nhiếp Vân.



"Ai!" Nhan Lạc Thủy thở dài, đối cửa hôn nhân hiện tại này của Cố Khinh Chu, tràn ngập không mau.



Quả nhiên, Nhiếp Vân đi tìm Tư Mộ.



Nàng thay đổi xiêm y của mình, một lần nữa chải bím tóc, một bộ dáng nữ học sinh đáng thương, cũng không cùng Nhan Lạc Thủy và Nhan thái thái chào hỏi, trực tiếp đi tìm Tư Mộ.



Nàng đi tới ngoại cửa thư phòng.



Phó quan không cho nàng tiến vào, nàng cũng không ầm ĩ, liền ở cửa chờ. Lúc Tư Mộ cùng Nhan Tân Nông ra tới, Nhiếp Vân lập tức đi tới, trong mắt rưng rưng nhìn Tư Mộ.



Ánh mặt trời tinh tế bày ra diện mạo nàng, nàng tóc đen có ánh sáng quanh quẩn. Tóc nàng rất dài.



Tư Mộ hô hấp hơi đốn.



"Đây là ai a?" Nhan Tân Nông hỏi. Ông ta rất hiếu kì, như thế nào sẽ có người xa lạ ở trong nhà mình?



Lúc ăn cơm, Nhiếp Vân không phải có diện mạo này, Nhan Tân Nông đã không nhớ rõ bộ dáng nàng. Tư Mộ nói:



"Bằng hữu Lạc Thủy."



Hắn ma xui quỷ khiến đi lên trước. Nhiếp Vân nước mắt liên tục:



"Thiếu soái, ta làm không nổi nữa, phải về nhà."



Dứt lời, nàng thương tâm khóc lên. Tư Mộ không có trả lời. Nhan Tân Nông tò mò:



"Ai khi dễ ngươi?"



Nhiếp Vân càng là điềm đạm đáng yêu, quỳ xuống, liền ôm lấy chân Tư Mộ, chết cũng không chịu buông tay, khóc lớn không ngừng.



"Tham mưu trưởng, ngài về trước nội viện đi, gọi Khinh Chu ra tới, chúng ta về nhà." Tư Mộ nói.




Nhiếp Vân cho rằng Tư Mộ muốn giết nàng, hắn lại chỉ là cắt tóc nàng, đem tóc dài của nàng cắt thành tóc ngắn cập vai.



Cuối cùng, Nhiếp Vân nhìn thấy đồ vật Tư Mộ lúc gần đi để lại, nàng không màng mặc quần áo, bỗng nhiên bò lên.



Là một cây vàng thỏi!



Một cây cá chiên bé vàng thỏi, có thể giá trị hơn một ngàn đồng tiền, cũng đủ bọn họ cả nhà 4-5 năm chi tiêu.



Nhiếp Vân nước mắt lại chảy xuống dưới.



Nàng là không cam lòng chỉ lấy căn vàng thỏi này, nhưng cẩn thận ngẫm lại việc hôm nay, Nhan Tân Nông bên kia là trở về không được, Nhan Tân Nông nhìn thấy nàng cùng Tư Mộ đi rồi, sẽ không lại muốn nàng.



Mà Tư Mộ, hắn tuổi trẻ anh tuấn, nhưng tính tình thật sự cổ quái đáng sợ. Hắn hôm nay chỉ là cắt tóc nàng, lần sau nói không chừng muốn giết nàng.



Nhiếp Vân mặc tốt xiêm y, cái gì cũng không dám suy nghĩ, cầm vàng thỏi về nhà.



Thời điểm Tư Mộ trở về, đã là buổi tối 9 giờ rưỡi.



Lầu hai phòng ngủ sáng đèn, Cố Khinh Chu ở dưới đèn đọc sách. Tư Mộ chỉ cảm thấy hôm nay quá đến hoang đường, hơn nữa quỷ dị, thậm chí hắn cũng xem thường chính mình.



Hắn về tới thư phòng của mình, dùng sức thật mạnh đóng cửa phòng lại. Cố Khinh Chu nghe được, đứng dậy đi đến trên ban công, cúi người muốn nghe xem động tĩnh dưới lầu, lại nghe được thanh âm Tư Mộ truyền đi lên.



"Muốn nghe lén cái gì?" Tư Mộ hỏi.



Cực kỳ lạnh nhạt cùng chán ghét. Hắn đang đứng ở trên ban công hút thuốc.



Xem ra, kế hoạch trong nhà có vị di thái thái đầu tiên thất bại.



Cố Khinh Chu mới không thèm đụng vào rủi ro, xoay người trở về phòng của mình, còn thật mạnh đóng cửa ban công.



Tới rồi buổi sáng ngày hôm sau, Cố Khinh Chu hỏi Tư Mộ:



"Nhiếp Vân đâu?"



"Về nhà nàng ta rồi." Tư Mộ lạnh nhạt nói: "Về sau không cần nhắc đến người này."



Cố Khinh Chu bĩu môi, không tỏ ý kiến.



Kết quả, chiều hôm nay, phó quan tiến vào bẩm báo nói, cửa có người tới, đúng là Nhiếp Vân.



Nàng là tới tìm Cố Khinh Chu.



-----



Lời của Editor:



Tư Mộ yêu Khinh Chu đến nông nỗi này rồi à.