Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 5 : Dọa dẫm thành công

Ngày đăng: 16:09 30/04/20


Cố Khinh Chu nói, cô không đồng ý từ hôn, làm đốc quân phu nhân vẻ mặt ôn hoà trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.



Đốc quân phu nhân cảm thấy buồn cười, một tiểu nha đầu ở nông thôn cho rằng chính mình là ai?



Đốc quân phu nhân hiện tại hỏi đến cô, đơn giản là vì đốc quân bên kia yêu cầu một lý do hợp lý, chẳng lẽ tiểu nha đầu này thật cho rằng đốc quân phu nhân coi trọng cô?



Buồn cười!



“Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai?”. Đốc quân phu nhân khuôn mặt tuyệt diễm nháy mắt lạnh như băng sương, đôi mắt tựa lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Cố Khinh Chu.



Từ hôn hay không, đến phiên Cố Khinh Chu nói chuyện sao?



Toàn bộ Nhạc Thành, thậm chí toàn bộ Trường Giang này, ai mà không muốn cùng Tư gia kết thân?



Năm đó Tư Đốc Quân chỉ là một đô đốc cảnh vệ nhỏ, là ông ngoại Cố Khinh Chu giúp đỡ ông, Tôn gia đối với Tư gia có điểm ân tình.



Hơn nữa, đốc quân phu nhân có thể làm vợ kế cho Tư Đốc Quân, cũng là ông ngoại Cố Khinh Chu làm mai.



Khi đó mọi người thân phận địa vị tương đương, đốc quân phu nhân lại cùng mẹ đẻ Cố Khinh Chu là bạn thân, kết thông gia cho con từ bé.



Nào đâu biết rằng, mười mấy năm đi qua, thế cục sớm đã thay đổi, đốc quân từ một tiểu cảnh sát nhập ngũ, trở thành một người quyền quý một phương, tay cầm binh quyền.



Tư gia quyền thế ngập trời, Cố gia vô pháp theo sau, sớm đã không còn môn đăng hộ đối.



Đốc quân phu nhân không có lúc nào là không hối hận việc hôn nhân này.



Cố Khinh Chu không xứng với con bà, thiếu soái quá ủy khuất!



Đốc quân phu nhân không chấp nhận, nhưng Tư Đốc Quân cố chấp, trọng nghĩa khí, một hai phải bắt bà phải thực hiện ước định.



Đốc quân phu nhân không biết làm gì, chỉ phải dùng sử kế với Cố gia, bảo Tần Tranh Tranh mang theo trưởng nữ Cố Tương tới đốc quân phủ làm khách, sau đó ra sức khen Cố Tương, cho mẹ con Tần Tranh Tranh hi vọng, làm cho bọn họ hiểu lầm đốc quân phu nhân thích Cố Tương, muốn cho Cố Tương làm thiếu soái phu nhân.



Như vậy, Cố gia sẽ tìm mọi cách bức bách Cố Khinh Chu từ hôn, không cần đốc quân phu nhân tự mình ra tay.



Cố Khinh Chu là một nha đầu ở nông thôn không nơi nương tựa, còn không phải tùy ý mẹ kế cô an bài?



Đốc quân phu nhân duy trì vẻ ung dung rộng lượng, ở trước mặt đốc quân cũng nói chuyện qua loa lấy lệ, đồng thời thuận lợi giải quyết cái gai trong mắt mình, một mũi tên trúng mấy con chim, vô cùng đắc ý.




Đốc quân phu nhân đường đường là chính khách phu nhân quyền quý một phương, lại bị một nha đầu mười sáu tuổi ở nông thôn dọa dẫm, quả thực là mất mặt vô cùng!



Bà hận đến sắc mặt xanh mét.



“Phu nhân, Cố Khinh Chu ta không phải là người không biết nông sâu, hôm nay ta lấy ra thứ này làm tin, liền biết ngài vĩnh viễn không có khả năng dung nạp ta, như vậy ta gả vào đốc quân phủ, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?”. Cố Khinh Chu nói.



Đốc quân phu nhân có chút nới lỏng thần sắc, kinh ngạc nhìn Cố Khinh Chu.



“Cho nên ngài phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không có kế hoãn binh gì, ta không có ý định gả vào đốc quân phủ! Ta muốn, là thân phận vị hôn thê thiếu soái, để cho một nông dân thiếu thốn tình cảm phụ thân như ta có thể có chỗ đứng trong cái nhà bạc tình bạc nghĩa này." Cố Khinh Chu tiếp tục cười nói: "Chỉ cần thời gian hai năm, ta cam đoan, hai năm sau, ta nhất định sẽ tới từ hôn!"



Đốc quân phu nhân tâm tư thiên hồi bách chuyển.



Bà thật sự không có biện pháp với Cố Khinh Chu.



Cố Khinh Chu có trong tay nhược điểm của đốc quân phu nhân, muốn giết cô, cũng phải chờ cô đem những cái nhược điểm đó ra!



“Có thể, bất quá toàn bộ thư của ngươi phải đưa cho ta!”. Đốc quân phu nhân nói: “Nếu không ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”



“Đưa cho ngài, ta còn có tư cách gì mà nói chuyện?”. Cố Khinh Chu cười nói: “Phu nhân, ngài vẫn luôn ở vào địa vị cao, ta mới là ở vào hoàn cảnh xấu, nơm nớp lo sợ.



Trừ phi ngài chọc tới ta, nếu không ta lấy những lá thư kia ra, chính là cùng ngài đồng quy vu tận. Ta còn chưa muốn chết, ngài cứ yên tâm, đó là vật phòng thân của ta, ta không dễ dàng tiết lộ đâu.”



Đốc quân phu nhân lại lần nữa trầm mặc.



Không thể không nói, Cố Khinh Chu là một nữ tử am hiểu công tâm kế, lời cô nói, những câu chốt lại càng làm đốc quân phu nhân băn khoăn.



“...... Ta cam đoan với ngài, mấy năm này sẽ không bôi tro trát trấu thiếu soái.” Cố Khinh Chu nói: “Quy quy củ củ làm người làm việc!”



“Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?” Đốc quân phu nhân lạnh lùng nói.



“Trừ tin tưởng ta ra, ngài còn biện pháp gì khác sao?”



Đốc quân phu nhân cứng họng.



Cố Khinh Chu đe dọa, thành công.