Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 8 : Cực hình kịch liệt
Ngày đăng: 16:09 30/04/20
Nam nhân mang theo Cố Khinh Chu đi ăn cơm.
Tại một tiệm ăn Nhạc Thành, trong một gian phòng yên lặng thanh nhã, hắn gọi mấy món ăn nổi tiếng Nhạc Thành, một vò rượu Hoa Điêu.
Nhũ mẫu Lý mụ mụ của Cố Khinh Chu là người địa phương Nhạc Thành, đồ ăn Nhạc Thành cô ăn còn nhiều hơn thực đơn trong tiệm ăn này.
Ăn vài miếng, Cố Khinh Chu mất hứng, ăn không vô nữa.
"Uống rượu không?". Nam nhân không thể nào dùng bữa, chỉ uống rượu, thấy Cố Khinh Chu cũng không ăn, bưng rượu lên hỏi cô.
Cố Khinh Chu lắc đầu: "Ta không biết uống rượu, ta phải đi về...."
Nam nhân cười khẽ, tựa như nghe một câu đùa.
Hắn dùng sức kéo cô qua, lại đặt cô ngồi trên đùi hắn, thân thể cô mềm mại, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng, tuổi lại nhỏ, giống con tiểu bạch thỏ.
Thanh âm hắn khó được ôn nhu, mùi rượu tràn ra: "Có biết ta tìm cô ba ngày ở nhà ga rồi không?"
Chỉ vì khẩu Browning kia....
Cố Khinh Chu càng muốn khẩu Browning kia hơn, tận lực giả ngu, mím môi không đáp.
"Tên gì?" Hắn lại hỏi.
Cố Khinh Chu nói: "Lý Quyên."
"Thật là Lý Quyên?"
"Ừm!"
"Ừm, Quyên nhi, tên hay lắm!". Nam nhân tiếp nhận, nhẹ giọng cười, ngón tay thô đè môi của cô, muốn hôn cô.
Tay của hắn trường kỳ cầm súng, đã có nhiều vết chai, đặt ở trên cánh môi non mềm của cô, tê tê dại dại, Cố Khinh Chu muốn tránh.
"Vì sao lại ôm ta?". Cố Khinh Chu đón nhận tròng mắt của hắn nhìn mình, hỏi.
"Thế nào, không thích sao?" Nam nhân nhíu mày hỏi lại.
"Ta không phải là kỹ nữ.", Cố Khinh Chu nhíu mày: "Mấy cô nương trong sạch đều bị các ngươi ôm ôm ấp ấp? Người Nhạc Thành các ngươi đều như vậy?"
Nam nhân nghe lời này, cũng không thẹn quá hoá giận, mà là cười, ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: "Làm kỹ nữ của ta, cô không ủy khuất đâu!"
Cố Khinh Chu cắn răng.
Cô đang muốn đẩy hắn, thậm chí tức giận hơn muốn tát, cửa gian phòng đã bị đẩy ra.
Tùy tùng của nam nhân hưng phấn nói: "Đoàn trưởng, đã bắt được người!"
Đoàn trưởng?
Hắn lại đem cô khóa tại cây cột bên giường.
Cố Khinh Chu khóc: "Đồ cái tên biến thái, biến thái, bệnh hoạn, biến thái!" Nước mắt không nhịn được lại lăn xuống.
Nam nhân mặc kệ Cố Khinh Chu cuồng loạn, chỉ đem nữ nhân kia đẩy xuống giường, động tác dã man hung tàn.
Cố Khinh Chu liền bị khóa ở bên giường, hắn làm cái gì, cô biết hết, sau đó cô triệt để sụp đổ.
Mười sáu tuổi, cô tựa như đã thấy được những giây phút hắc ám nhất của cuộc đời.
Một giờ sau, cái tên biến thái cuối cùng cũng đứng dậy từ người nữ nhân kia.
Hắn tắm rửa, cởi còng tay Cố Khinh Chu, muốn dẫn cô rời đi.
Lên xe, nam nhân vuốt mặt Cố Khinh Chu: "Hồi thần chưa, bị hù dọa rồi hả?"
Hù dọa?
Cố Khinh Chu vừa muốn mắng vừa muốn cười, cô tựa hồ kinh lịch địa ngục chỉ trong một buổi chiều, hắn lại hời hợt hỏi cô có phải bị hù dọa hay không....
Cố Khinh Chu càng muốn khóc hơn, thế nhưng trong mắt đã không còn nửa giọt nước mắt, hồn phách của cô giống như ly thể, một chút khí lực cũng không có.
"Đi Cố Công Quán!" Nam nhân nói.
Giữa trưa bắt cóc Cố Khinh Chu, nam nhân đã để thuộc hạ ngăn cản cái xe kéo kia, hỏi xa phu là từ đâu xuất phát.
Cho nên, hắn biết Cố Khinh Chu là tiểu thư Cố Công Quán.
Cố Khinh Chu lừa hắn nói cô họ Lý, nam nhân cũng không phản bác.
Lúc xuống xe, đã là hoàng hôn, ráng chiều diễm lệ khoác một tầng mỏng, bao trùm lấy Cố Công Quán như cẩm y.
Nam nhân đưa cô đặt ở cổng Cố Công Quán, lái xe rời đi, cũng không đưa cô vào trong nhà.
Trở lại trên xe, hắn có chút rã rời.
Lái xe là lão thuộc hạ, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu soái, về đốc quân phủ, hay là đi biệt quán?"
"Đi biệt quán." Nam nhân vuốt vuốt cái trán, nói.
Chiếc Oss quay đầu, về tới biệt quán của nam nhân, là một tiểu lầu kiểu Pháp rất tinh tế.
Trở lại biệt quán, Tôn mụ phụ trách quét dọn cùng nấu cơm nói cho nam nhân: "Thiếu soái, phu nhân hôm nay gọi điện thoại tới, đêm mai đốc quân phủ có một vũ hội rất quan trọng, mong ngài trở về một chuyến."
Nam nhân khoát khoát tay, không để ý tới.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền quên mất việc này. Hôm nay còn có tập huấn, hắn ăn xong điểm tâm liền chạy đến doanh địa.