Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 16 : Mê hoặc

Ngày đăng: 15:06 30/04/20


Cố Thừa Hiên nhận được tin nhắn của Ninh Mông là thời gian tập thể dục buổi sáng. Tiếng hô khẩu hiệu “Một hai ba ” dường như vang dội cả ngọn núi. Suốt buổi sáng, Cố Thừa Hiên bước chân vẫn vững vàng như cũ nhưng tâm hồn đã sớm bay xa. Những gì Ninh Mông nói ngày hôm qua như còn ở bên tai, Cố Thừa Hiên có thể khẳng định, cô đã biết mọi chuyện. Anh bỗng cảm thấy có chút đau đầu, thế này, về sau hai người sẽ sống chung như thế nào đây?



Mới đầu Ông cụ Ninhđem tử Ninh Mông giao phó cho anh, anh ngoại trừ xuất phát từ một loại ý thức trách nhiệm mãnh liệt thì nguyên nhân quan trọng hơn là bởi anh biết mình thích cô. Cho nên, anh vốn định gạt cô, không dùng cái cớ kia, chỉ là đơn thuần dùng tình yêu chăm sóc, yêu thương cô cả đời, có lẽ như vậy cô sẽ tiếp nhận mình nhanh hơn. Nhưng bây giờ nhìn lại thì mọi chuyện lại có chút rắc rối…



Trở lại phòng nghỉ, Cố Thừa Hiên liền đi tắm, thay quần áo xong tiện tay cầm điện thoại đi về phía phòng làm việc. Trên đường đi, theo thói quen lướt nhìn qua màn hình điện thoại, thấy một tin nhắn chưa đọc, mở ra, là của Ninh Mông. Câu nói đó trong mắt Cố Thừa Hiên có biết bao đau xót, anh gần như vô thức bấm số gọi lại.



“Tiểu Cửu…cô nghĩ kĩ chưa?” Cố Thừa Hiên yết hầu lên xuống nhiều lần mới nói ra được: ”Hôn nhân không phải là trò chơi cô khi còn nhỏ chơi, cô nên biết, quân hôn được pháp luật bảo vệ, sau này không thể thay đổi”.



“Tôi biết rõ…” Ninh Mông không chút do dự cắt đứt lời Cố Thừa Hiên. “Cố Thừa Hiên, tôi biết, ép anh nhanh như vậy phải cưới tôi là sự ích kỉ của tôi, ông nội nhắn nhủ anh tôi cũng biết, anh nhờ chú và dì đến nhà tôi nói chuyện kết hôn cũng không phải vì ông nội của tôi sao? Tôi chỉ hi vọng anh sẽ giúp tôi diễn cho hết vở kịch này, điều kiện gì anh cứ nói, cho dù… sau này anh muốn li hôn tìm người phụ nữ khác, tôi đều chấp nhận…”



Tay phải Cố Thừa Hiên cầm chặt điện thoại, câu nói sau cùng của cô đã thành công khơi lên sự tức giận của anh, li hôn? Anh sao có thể cam lòng chứ? Anh chuyện gì cũng có thể chịu được, nhưng không thể để cô hối hận cô khổ sở, anh lại do dự, băn khoăn lần nữa, chính là hi vọng cô hiểu rõ rằng không cần hối hận. Ý nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ cần cô hạnh phúc, cho dù bên cạnh cô không phải là mình cũng được.



Cho tới bây giờ đều biết mình muốn cái gì, đối mặt với một mục tiêu, anh có đủ kiên nhẫn. Với Ninh Mông cũng giống như thế, nếu cô đem mình giao cho anh, như vậy anh sẽ không buông tay… Anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mình tới lúc ấy không buông tay sẽ làm cô chán ghét anh.



“Tiểu Cửu …Cô thật sự không hối hận sao?”



“Không…”



“Được, tôi thời gian này khá bận, không có ngày nghỉ, cuối tuần cô có thể đến chỗ tôi một chuyến được không?” Cố Thừa Hiên hạ thấp giọng hỏi.



“Được”



“Khi đó tôi sẽ cho người tới đón cô”.



“Được”
Ninh Mông hừ hừ hai câu tỏ vẻ bất mãn, dưới sự thúc giục của Cố Thừa Hiên, sau khi rửa mặt, xuống lầu, gọi điện thoại lại cho người tới đón mình, liền lên xe tới doanh trại.



“Chị dâu, nghe nói chị vừa tốt nghiệp đại học đúng không? Nhìn trẻ thật đấy.” Lái xe là một cậu thanh niên vừa hai mươi tuổi, tên Trần Tấn, dọc đường đi đều cùng Ninh Mông câu có câu không trò chuyện.



“Ừ…Mọi người có phải bình thường huấn luyện rất bận rộn đúng không?”



“Cũng có thể nói là như vậy, từ năm rưỡi sáng luyện tập liên tục tới chín giờ tối, nửa đêm còn luyện tập dã ngoại khẩn cấp.”



“Vậy sao cậu có thời gian đón tôi?” Ninh Mông dùng ngón tay lay lay món trang trí nhỏ nói:” Cố Thừa Hiên cho cậu nghỉ à?”



“Vâng”



“Cố Thừa Hiên bình thường rất nghiêm đúng không?”



“Không nghiêm” Vì duy trì hình tượng của trung đội trưởng trước mặt bà xã tương lai, Trần Tấn đành làm trái sự thật trả lời.



“Thật sao?”



“Thật. Em sao dám lừa chị dâu đây.”



“Thật quá đáng!” Ninh Mông vẻ mặt phẫn hận ”Anh ta không hung dữ với mọi người, sao lại ăn hiếp có một mình tôi?”



Trần Tấn nhịn không được, thiếu chút nữa bật cười.