Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 24 : Sức mạnh báo thù

Ngày đăng: 15:07 30/04/20


Tần Mặc đi học ở nước ngoài vài năm, mặc dù thỉnh thoảng có tập thể hình, nhưng làm sao có thể địch nổi với Cố Thừa Hiên xuất thân từ bộ đội đặc chủng chứ? Lại nói đến tên Trương Huy kia, suốt ngày ngâm mình trong thuốc lá rượu chè cùng với đám phụ nữ, đúng là một người ngu ngốc. Cho nên, đối với Cố Thừa Hiên mà nói việc giải quyết hai người kia, chỉ đơn giản là chơi đùa một chút mà thôi.



Lần đó tại hiện trường cướp giật, Ninh Mông đã tận mắt chứng kiến Cố Thừa Hiên thể hiện từng chiêu từng thức vô cùng hung ác. Hôm nay so với ngày hôm đó, cảm thấy chiêu thức anh sử dụng chắc chắn chỉ là khoa chân múa tay mà thôi. Nghĩ đến lời của hai người kia trong buổi tiệc mừng, Ninh Mông liền cảm thấy hận hai người đó đến tận xương tủy, tức giận đến mức ngứa răng ngứa lợi, hận không thể xông lên cắn cho mỗi người một miếng.



“Cố Thừa Hiên, anh đã quên em nói gì sao? Bây giờ tất cả những lời bàn tán đều là chó má! Anh có thể sử dụng thực lực mà đánh hay không hả?” Ninh Mông thấy Cố Thừa Hiên hời hợt, càng thêm tức giận, trực tiếp giương nanh múa vuốt mà gào lên.



Lời vừa nói ra, không khí xung quanh giảm đột ngột, cái này còn chưa phải là thực lực sao? Một cước hạ xuống, cái bàn gãy làm đôi, thế này mà không phải là thực lực? Thậm chí còn có cô gái hét lên, không ngừng trốn sau lưng bạn trai mình. Tần Mặc bị Cố Thừa Hiên quét một đường trên mặt đất, khuôn mặt liền dán lên mặt sàn lạnh lẽo dơ bẩn, đầu tóc lộn xộn, chưa bao giờ chật vật như vậy. Anh ta thật sự không hiểu nổi mình đã đắc tội gì với Cố Thừa Hiên, chẳng lẽ là vì Ninh Mông?



Nghĩ tới lý do này, trong lòng anh ta rơi “lộp bộp”, nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Mông, cô nhóc này ôm áo khoác quân trang, cà-vạt xanh lục vắt trên cánh tay, nâng chiếc cằm nhỏ, vẻ mặt khiêu khích mà nhìn anh ta. Thật là xui xẻo, chẳng lẽ cuộc nói chuyện vừa rồi bị nghe thấy?



Trong lúc sơ hở, Cố Thừa Hiên đã một quyền giải quyết xong Trương Huy, đi tới, hướng về phía bên hông Tần Mặc đá ra một cước. Giày da quân dụng so với giày da bình thường nặng và dày hơn rất nhiều, một cước hạ xuống, khiến Tần Mặc nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn.



Cố Thừa Hiên ngồi xổm xuống, túm lấy thân thể đã không đứng vững của Tần Mặc, đôi tay thu lại, húc đầu gối lên trên, mạnh mẽ đáp xuống bụng anh ta. Tần Mặc khổ sở khom lưng rên rỉ, Cố Thừa Hiên thuận thế áp sát bên tai anh ta, dùng âm thanh chỉ để hai người nghe được nói: “Tiểu Cửu là người phụ nữ của tôi, không tới lượt anh nói chuyện!”



Nói xong, một tay kéo cổ áo đối phương, Tần Mặc dễ dàng bị Cố Thừa Hiên ném lên trên một chiếc bàn thấp. Trương Huy nhìn thấy tình huống này, bị dọa cho chết khiếp, liền hướng về phía Ninh Mông hô to: “Ninh Tiểu Cửu, cô…anh ta. Mẹ nó. Chắc chắn không phải là người rồi? Chúng ta cùng nhau lớn lên trong một tiểu khu, cô đành lòng nhìn chúng tôi bị người đàn ông đó đánh chết à?! Bố mày đây có chọc giận đến cả nhà mày hả?”



Ninh Mông giả bộ như không nghe thấy gì, đảo mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói: “Chà, tại sao vẫn chưa có nước vậy? Để tôi đi hối thúc mới được…… Tại sao lại như vậy? Một ly trà cũng chưa có!”



“Mẹ nó!” Trương Huy chỉ kịp khạc ra một chữ này, đã bị Cố Thừa Hiên túm lấy cánh tay, bẻ ngoặt ra phía sau, cả cánh tay như bị kéo đứt ra, vô cùng đau đớn, liên tiếp như vậy dồn ép Trương Huy xuất hiện “nước mắt người đàn ông”, “Người anh em, cuối cùng là tôi đã làm gì chọc tới anh, mà anh ra tay hung ác như vậy?”




Tần Mặc lắc đầu, khuyên giải an ủi nói: “Chuyện này dừng ở đây đi, chị đừng có ra ngoài nói lung tung, bối cảnh nhà họ Ninh như thế nào, em cũng không biết rõ? Coi như Ninh Trí Văn là người như vậy đi, thì chủ tịch Ninh cũng có thủ đoạn bảo vệ ông ta, chị đừng có mang cả ba vào!”



Tần Vũ Linh cười lạnh, không trả lời.



Tại tiệm trà, Cố Thừa Hiên nhìn đống lộn xộn trên sàn, hỏi Ninh Mông: “Tiếp theo thì làm gì?”



Ninh Mông xoay người lại, nhìn một vòng những người đang ngồi đây, hỏi: “Tiếp theo mọi người muốn làm gì?”



Mọi người hít một hơi lạnh, nhao nhao cười gượng nói: “Hôm nay ầm ĩ như vậy, thật mệt mỏi, có lẽ hôm nay hai người cũng mới bắt đầu vất vả thôi….. Hô hô….. Chúng tôi đây sẽ không quấy rầy, tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi thôi nào…..”



Ninh Mông quay đầu lại hỏi ý kiến Cố Thừa Hiên, đương nhiên hai người đều thích yên tĩnh, liền gật đầu đồng ý.



“Vậy được rồi…. Đêm nay tại khách sạn XX nha….. Mọi người nhớ đến đúng giờ đó…..”



“Chắc chắn chắc chắn rồi……” Mọi người không người hứa hẹn, chỉ sợ làm Ninh Mông mất hứng lại kêu Cố Thừa Hiên đấu võ.



_________________