Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 30 : Náo động phòng

Ngày đăng: 15:07 30/04/20


Mọi người không có thời cơ, cũng không dám tiến đến chuốc rượu, Cố Thừa Hiên luôn đứng trước Ninh Mông để bảo vệ, ai tiến đến cũng bị khuôn mặt âm trầm của anh làm hoảng sợ, đành phải thôi. Vừa nghĩ đến sau tiệc rượu là tiết mục náo động phòng, thì tinh thần ai cũng phấn chấn, nghỉ ngơi để dưỡng sức, nhiều trò hay đang đợi đôi vợ chồng mới cưới này.



Ninh Mông cả tối đều không có tâm trạng để ăn cơm, vừa nghĩ đến một lát nữa bị náo động phòng thì liền đau đầu. Trước kia khi chưa kết hôn, cô rất thích xem người ta náo động phòng, luôn nghe nói trò này có chút lãng mạn cũng có chút bạo lực, vốn không phải là người tốt nên cô đối với cái thể loại náo nhiệt này luôn bị kích động muốn nhào đến. Giờ thì tốt rồi, lần này, cô trở thành nhân vật chính, đúng là “gặp báo ứng” rồi.



Cố Thừa Hiên vẫn còn bình tĩnh, ít nhất là so với Ninh Mông. Chỉ là nghiêng đầu thấy đám nhóc kia vùi đầu nhanh chóng ăn cơm, cùng với ánh mắt vừa gian xảo vừa có chút háo hức trước cuộc vui thì cảm thấy nhức đầu.



Đại đội trưởng Dịch thấy Cố Thừa Hiên và Ninh Mông không có tâm trạng ăn uống, liền bắt đầu nhiệt tình nói mọi người đem đôi tân lang tân nương này về ký túc xá để chuẩn bị cuộc vui. Dọc đường đi, Ninh Mông khẩn trương kéo tay Cố Thừa Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh đoán xem một lúc mà nhiều người như vậy đến náo động phòng, sẽ có hậu quả gì xảy ra?”.



Cố Thừa Hiên mặt không đổi đáp lại: “Quân ta thương vong thảm hại, đối phương cũng không phí người nào.”



“À?” Ninh Mông có chút giật mình, “Không thể nào? Chết thảm đến vậy? Anh không phải là rất có năng lực hay sao?”



“Bọn họ có đại đội trưởng ở đây, mà anh, chỉ có em”. Cố Thừa Hiên nghiêng mặt sang bên nói nhỏ vào tai cô.



Ninh Mông có chút hoảng hốt, đây chinh là một câu tỏ tình? Tối nay trăng đặc biệt vừa sáng vừa lớn, ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống, phủ trên khuôn mặt của anh, Ninh Mông nhìn sang, khuôn mặt của anh có nét cương nghị nhưng lại đặc biệt ôn hòa. Cô biết, anh không phải là người biết nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng những lời anh nói ra luôn làm cô cảm thấy vui mừng và cảm động; ví dụ như ngày đó: “Tiểu Cửu, không phải sợ”, còn có…..Giờ phút này “Mà anh chỉ có em”.



Ninh Mông thừa nhận mình chỉ muốn vui vẻ sống qua ngày mà thôi, cùng anh kết hôn một mặt là vì ông nội, một mặt khác là bởi vì anh năm lần bảy lượt cứu và chăm sóc nên cô tin tưởng anh là một người đáng để lấy làm chồng. Chồng của cô không phải là loại người đã trải qua nhiều chuyện tình cảm nam nữ, phong hoa tuyết nguyệt mà có sức hấp dẫn đó. Mà vì trải qua những thử thách của thời gian mà trở thành một người đàn ông có thể nương tựa. Chỉ là, dù thế nào bây giờ phụ nữ luôn muốn nghe những lời cảm động, những lời nói thật lòng, huống chi cô mới hai mươi hai tuổi, lứa tuổi của thanh xuân.



Cố Thừa Hiên thấy khuôn mặt Ninh Mông vì hiểu được những suy nghĩ trong lòng của anh mà đỏ ửng, thì có chút đỏ mặt. Câu nói kia, thật sự là phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra, chỉ là không nghĩ cô vừa nghe đã hiểu được những tình ý trong lòng của anh.



“Em ngốc như vậy thì….chắc chỉ còn mình anh chiến đấu……” Cố Thừa Hiên xấu hổ mà bổ sung một câu.



“Đáng ghét, đi chết đi….Không bao giờ nói một câu dễ nghe”. Ninh Mông nói nhỏ, bỏ tay Cố Thừa Hiên ra, lập tức đi về phía trước.
Ninh Mông nghiêng đầu nhìn lên khuôn mặt chuyên tâm khi gọt vỏ táo của anh, một đôi tay có vết chai, có chút ngăm đen, các ngón tay không quá thon dài, vỏ trái táo treo ngược ở giữa các ngón tay. Cô lại cảm thấy giờ khắc này, đôi tay này là đôi tay đẹp nhất mà cô từng thấy, so với các ngón tay của nghệ sĩ đàn Piano còn đẹp hơn nhiều, bởi vì mười ngón tay này là của anh- người đối với cô hết mực bảo vệ và cưng chìu.



Cố Thừa Hiên đem quả táo gọt vỏ xong tách làm bốn, tự tay đút vào miệng Ninh Mông.



Cửa ải cuối cùng đã qua, Ninh Mông nhìn người đàn ông bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.



Không biết là người nào lại đi vào bếp, trong tủ lạnh lấy ra một đống nước đá, dùng chậu chứa, gian xảo cười nhìn Cố Thừa Hiên nói: “Trung đội trưởng, bình thường là người để cho chúng tôi ở trong băng tuyết ngập trời mà đứng tư thế hành quân; hôm nay anh cũng thử qua, ôm chị dâu đứng tư thế hành quân trong chậu nước đá này!”



Lúc này còn chưa tới mùa hè, nhiệt độ rất lạnh, Ninh Mông liếc mắt nhìn thì đã bị khối nước đá áp đảo, kéo kéo Cố Thừa Hiên. So với vừa rồi biểu diễn nóng bỏng, thì trò này đúng là khó khăn hơn hẳn. Anh cởi giày, vớ, thoải mái đem Ninh Mông chặn ngang ôm lấy, không nói hai lời liền bước vào trong chậu nước đá.



Hai chân khép chặt, eo thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, Cố Thừa Hiên duy trì tư thế này đứng khoảng hai mươi phút, Ninh Mông nhìn anh vẻ mặt không thay đổi, lại không ngừng lo lắng hỏi: “Sao rồ? Không sao chứ?……”



Cố Thừa Hiên vẫn cái tư thế kia, nhàn nhạt trả lời cô một câu: “Hoàn hảo” hoặc là “Không có vấn đề gì”.



Lại qua mười phút, Ninh Mông thật sự là không nhịn nổi nữa, mang theo chút nức nở nhìn về đại đội trưởng Dịch cầu cứu. Đại đội trưởng Dịch thấy dáng vẻ cười nghiêng ngả của mọi người, vừa liếc nhìn Ninh Mông thương hại, cuối cùng không đành lòng từ chối, quyết định nói mọi người tha cho Cố Thừa Hiên.



Nhìn thời gian cũng qua mười giờ, không còn sớm, nghĩ đến sáng mai còn phải huấn luyện, Cố Thừa Hiên liền bắt đầu tiễn khách. Mọi người vẫn còn muốn trêu chọc nhưng không thể làm gì khác hơn là trở về. Người vừa đi, Ninh Mông vội vàng kéo Cố Thừa Hiên đến giường, dùng chăn bao lấy người anh, cởi áo khoác của anh mà bao lấy hai chân anh lại.



“Trùm một lát đi, không bị cảm”



Cố Thừa Hiên thở dài một tiếng, kéo cô xuống, đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “ Anh còn được, việc này còn gánh vác được.”