Thiếu Tá, Kết Hôn Đi
Chương 33 : Kẻ khóc người cười
Ngày đăng: 15:07 30/04/20
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Cố Thừa Hiên liên lạc với bạn cũ của Cố Trường Tân tại thành phố N, chuyện này vì cố giảm bớt sự can thiệp, bên thành phố N cũng không có biện pháp. Lúc giữa trưa, mẹ Ninh về đến nhà, vội vàng ăn cơm trưa, dặn dò Ninh Mông trông nhà cho tốt, đang chuẩn bị ra ngoài, nhưng Cố Thừa Hiên lại ngăn cản.
“Mẹ….Trong lúc quan trọng nhất mẹ ra ngoài tìm người giúp, có lẽ không ai vội giúp, nói không chừng còn bị người ta bắt chẹt. Mẹ và Tiểu Cửu ở nhà chờ tin tức, con đi hỏi thăm ba con xem, xem có biện pháp nào không, có một số việc trong điện thoại không thể nào nói rõ được.”
Ông cụ Ninhcũng đồng ý với cách làm của Cố Thừa Hiên, để mọi người yên lặng ở nhà theo dõi. Ninh Mông kéo Cố Thừa Hiên về phòng, quỳ gối trên sàn tìm rất lâu, từ dưới gần giường lấy ra một hộp sắt, tìm một cái khăn lau sơ lớp bụi bám trên mặt, từ bên trong lấy ra một chiếc thẻ, đưa cho Cố Thừa Hiên: “Chiếc thẻ này bắt đầu làm từ lúc em viết tiểu thuyết, bên trong là tiền nhuận bút và để dành tiền tiêu vặt của những năm gần đây, vốn định để sau này mua nhà chuyển ra ở riêng…..Anh cầm theo đi, đến mời những người ở tỉnh bộ ăn cơm dù sao cũng phải dùng đến tiền.”
Trong giây phú đó Cố Thừa Hiên dường như phát hiện ra, cô gái trước mắt đã đã thay đổi, cái đó gọi là trưởng thành cuối cùng là phá kén mà thoát ra, biến hóa thành bướm rồi.
“Tiểu Cửu, tiền bạc thì em cứ giữ lấy, anh đi tìm ba thì làm sao lại tốn tiền? Huống chi, tiền lương của anh cũng chưa dùng đến, cũng có gửi ngân hàng nữa….. Em suy nghĩ dành dụm để mua nhà, vậy thì cứ tiếp tục dành dụm.” Cố Thừa Hiên xoa xoa tóc cô, nở nụ cười an ủi, “Thật sự anh muốn đợi đến lúc ba trở về, ông ấy sẽ rất vui mừng khi thấy em bây giờ.”
Nhìn cô một lúc, Cố Thừa Hiên lái xe đi đến tỉnh bộ, sau đó trực tiếp đi đến văn phòng. Ở đại sảnh không có ai biết anh, nhưng thấy toàn thân anh là bộ quân phục màu xanh, cũng không dám ngăn cản. Thư ký của Cố Trường Tân đương nhiên là biết anh, lúc nhìn thấy anh xuất hiện tại văn phòng, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trấn đĩnh lại, đứng lên chào, kính cẩn nói: “Bí thư Cố đang họp…. Anh ngồi đợi một lát?”
Cố Thừa Hiên gật đầu, vào nơi tiếp đón, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ninh Mông.
“Anh đã đến.”
“Vâng, anh cẩn thận một chút, chờ tin của anh.”
“Ừ.”
Sau khi để điện thoại xuống, Ninh Mông chạy vào phòng ông nội, có lẽ công việc của ba thì mẹ và ông nội hiểu rõ nhất. Dù sao việc này cũng không thể để lộ ra, chỉ có thể nói trong nhà. Hàn huyên gần một giờ, Ninh Mông mới trở về phòng gọi điện thoại báo tình hình cho Cố Thừa Hiên. Điện thoại rất nhanh được nhận, nghe âm thanh có lẽ là đang ăn cơm tối.
“Bây giờ anh đang ăn cơm có tiện để nói chuyện không?”
“Ừ, không có việc gì, em nói đi.” Cố Thừa Hiên ra hiệu, đi đến ban công, ngăn cách với phòng ăn ồn ào, “Ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ăn….” Ninh Mông lầu bầu lẩm bẩm nói, cảm thấy bên kia điện thoại cười nhẹ, ho khan hai tiếng bất tri bất giác làm nũng, nghiêm mặt nói, “Em đi hỏi chuyện kia, nghe mẹ nói vào năm đó, ba và chú Tần từng có tranh chấp rất lớn vê chuyện đại lộ Tân Giang, vì thế ba thường nói với mẹ làm sao có thể có người không đem việc này làm chuyện nghiêm chỉnh, vừa rồi ông nội ở bên cạnh cũng nói đã từng nghe ba đề cập đến chuyện này, nói có khả năng xảy ra chuyện lớn.”
“Đại lộ Tân Giang?” Cố Thừa Hiên nhíu mày, nếu anh nhớ không nhầm, từ hơn một năm trước, đoạn đường phía Bắc đại lộ Tân giang có một đoạn ban công bị sụp xuống, may mà lúc ấy cũng không có nhiều nhân viên thương vong, về sau chuyện này cũng không làm rõ, trong mắt mọi người có lẽ nhìn ra được chuyện này được chính phủ tạo áp lực dẹp yên.
“Đúng rồi.” Ninh Mông đối với chuyện chính trị ngoắc nghéo ngoằn nghèo không hiểu rõ, chỉ đơn thuần là đem những chuyện mình nghe được kể lại cho Cố Thừa Hiên, “Còn nữa nha, mẹ em có nói có một khoảng thời gian ba em rất vội vàng, mỗi đêm về nhà chỉ ngủ có hai giờ, mẹ hỏi ông, ông giống như không bình tĩnh mà nói ‘còn không phải là do Bí thư Tần sao’, nhưng mà, cụ thể vì sao, mẹ cũng không biết.”
“Em có nhớ rõ chuyện này xảy ra vào lúc nào không?”
“Cái này em nhớ rõ, bởi vì khoảng thời gian đó ông có rất ít thời gian quản lý em, em chạy đến nhà chị họ, là tháng mười một năm ngoái.”
Cố Thừa Hiên nhanh chóng nhớ lại xem tháng mười một năm ngoái có xảy ra chuyện gì hay không, ai ngờ âm thanh của Cố Trường Tân truyền đến, anh chỉ vội vàng nói hai câu liền cúp điện thoại.