Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 104 : Cảnh Sát Tới
Ngày đăng: 16:15 30/04/20
Nhưng tốt xấu đám người cũng tản ra chút, không khí xung quanh rốt cuộc cũng thoải mái hơn được một chút, Hàn Mộ Vi thở hổn hển, cố gắng lấy lại bình tĩnh,cảm thấy đã đỡ khó chịu hơn một chút, nhìn về phía cái vị cảnh sát vóc dáng cao kia, "Thưa chú cảnh sát, túi là do tôi lấy từ tay tên trộm trở về...... ở ngay con hẻm phía trước, tôi có thể mang các người đi đến xem."
Nếu lúc nãy cô xuống tay mạnh hơn chút, tên ăn trộm kia chắc chắn sẽ còn nằm ở nơi đó......
Đáng tiếc, lúc nãy lại thủ hạ lưu tình.
Hàn Mộ Vi nghĩ như vậy.
Người cảnh sát kia gật gật đầu đồng ý, nói: "cô đem tình hình lúc nãy kể lại rõ ràng tường tận một lần nữa cho tôi nghe."
Hàn Mộ Vi nói đến lúc bản thân mình xuống tay với tên cướp kia lấy lại túi xách, người cảnh sát kia cảm thấy có chút không thể tin được, nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, Hàn Mộ Vi mặt không hề đổi sắc, "thời điểm tôi lấy túi xách từ trong tay tên trộm trở về, trên người tên trộm đó chỉ có tiền móc ra từ trong bóp của túi xách, căn bản không có chiếc nhẫn kim cương gì đó cả."
Nữ nhân kia nóng nảy, "Rõ ràng là có, tôi tối hôm qua mới vừa được vị hôn phu cầu hôn, nhẫn liền đặt ở trong túi xách......"
"Các vị cảnh sát, các người cũng không thể bởi vì cô ấy là học sinh liền tin tưởng cô ấy...... chiếc nhẫn đó của tôi trị giá hơn hai mươi vạn!"
Nữ nhân này nói nửa ngày, chính là không ngừng nhắc đi nhắc lại ba chữ "Hai mươi vạn"......
Nhưng có những người đối với mình cực kì ôn nhu thân thiết, nội tâm khả năng ở trong tối thầm mắng ngươi nguyền rủa mình, hiển nhiên điển hình nhất có lẽ là Lưu Băng Tinh.
Người cảnh sát trước mắt này có vẻ thiết diện vô tư, có lẽ sẽ không phải giống như Lưu Băng Tinh?
Mắt nhìn thấy người vây đến càng ngày càng nhiều, người cảnh sát trẻ tuổi nhăn lại mi, "Tiểu cô nương, cô dẫn chúng ta đi đến cái hẻm nhỏ mà cô nói."
Hàn Mộ Vi gật gật đầu, bốn người cùng đi đến cái hẻm nhỏ mà cô nói.
Hẻm nhỏ cách đó không xa, tên trộm đó...... Cũng xác thật như Hàn Mộ Vi suy nghĩ, đã sớm rời đi rồi.
Nữ tử áo đỏ nhìn thấy này phó cảnh tượng, càng kích động: "Cảnh sát tiên sinh, ngươi thấy được đi? Căn bản không có cái gì là giúp ta lấy lại...... tôi thấy, rõ ràng là cô ấy là đồng lõa...... Không, nói không chừng là cô ấy tự đạo tự diễn, vừa mới tôi căn bản không thấy rõ cái tên ăn trộm kia trông như thế nào......"
Cô ta vô cớ phỏng đoán tự nhiên chỉ là bị làm lơ, người cảnh sát vóv dáng cao lớn kia nhìn nữ tử áo đỏ, rồi nhìn Hàn Mộ Vi nói: "Lúc ấy cô chỉ nhìn đến tên đó đem tiền từ trong túi lấy ra thôi sao?"
"Ân."
"Lý tiểu thư, người có từng kiểm tra lại túi xách của mình chưa? Ngoại trừ chiếc nhẫn ta, còn có đồ gì bên trong mà không thấy nữa không?"
Nữ tử áo đỏ lắc lắc đầu, "Không có......"
Nhưng lại lo lắng cảnh sát sẽ tha cho Hàn Mộ Vi, nói: "Chính là, trong túi tôi nhiều lắm cũng chỉ có một ngàn tệ, nhưng chiếc nhẫn kim cương kia trị giá tận hai mươi vạn lận a......"