Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 100 : Tặng quà
Ngày đăng: 18:02 30/04/20
🌟 edit: Phương Moe 🌟
Trang phục Vệ Bảo Linh thoả đáng ngồi ở trong lều cỏ, nhìn nha hoàn thiếp thân đi vào, mới vội vàng hỏi:
“Biểu ca nói thế nào?”
Mặt nha hoàn lộ vẻ khó xử, ấp úng nói:
“Tiểu thư, hoàng thượng nói… Nói hắn không tiện qua đây. Còn bảo sau này tiểu thư đừng tiếp tục gửi thư cho hắn, như vậy đối với thanh danh của tiểu thư là không tốt. Hoàng thượng còn nói, nếu có thời gian thì sẽ tới tìm tiểu thư.”
Sắc mặt Vệ Bảo Linh cứng đờ, tức giận đén nỗi gắt gao cắn chặt môi. Hắn không chịu đến.
Trước đây chỉ cần nàng muốn gặp hắn, mặc kệ chính vụ bận rộn như thế nào, hắn vẫn có thể tới được. Ngoại trừ tức giận ở bên ngoài thì trong lòng Vệ Bảo Linh càng là lo lắng.
Cách thời gian nàng vào cung còn nửa năm nữa, nếu trong khoảng thời gian này biểu ca bị Hoắc Tuyền câu dẫn mất thì nàng phải làm sao bây giờ? Không được, nàng phải nghĩ cách…
Vệ Bảo Linh thu dọn tâm tình không vui lại, một lần nữa trang điểm một phen, lúc này mới bước ra ngoài lều vải.
Nghe thấy bên cạnh có không ít người phát ra tiếng cảm thán, Vệ Bảo Linh còn tưởng là bởi vì mọi người nhìn thấy nàng nên mới thế, làm nàng không khỏi đỏ một chút mặt, khóe miệng cong cong, sống lưng cũng cũng dựng thẳng tắp ngẩng đầu ưỡn ngực.
Sau đó mới biết là không phải.
Nàng theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, thấy cách đó không xa trên bãi cỏ có thiếu nữ long lanh đang cưỡi ngựa, thiếu nữ ấy mặc một thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh được vấn lên thật cao, trên mái tóc dùng phát quan bằng chân châu toả ra ánh sáng rạng rỡ cố định.
Nụ cười của thiếu nữ vui tươi, mặt mày như tranh vẽ, gò má mềm mại trắng trẻo như mỡ đông, mà cưỡi ngựa lại rất thông thạo, đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp hoạt bát.
Vệ Bảo Linh còn thấy phía sau thiếu nữ ấy còn có ba thanh niên trẻ dáng vẻ tuấn mỹ đang cưỡi ngựa.
Hình ảnh đẹp mắt như vậy, cũng khó trách mọi người không dời mắt nổi.
Hào quang bị người khác cướp đi, Vệ Bảo Linh hoa dung thất sắc, nhất thời liền không cười nổi.
Mà Giang Diệu vào lúc này cưỡi trên lưng ngựa, quay về ba người ca ca phía sau nói:
“Đại ca, Nhị ca, Tam ca, mọi người đi vào trong rừng săn bắn đi, Diệu Diệu có thể tự chăm sóc chính mình.”
Giang Thừa Ngạn điều khiển ngựa chậm rãi đi tới bên cạnh muội muội, nói:
“Không được. Nương đã nói để ba người chúng ta bảo vệ muội.”
Giang Diệu thầm nghĩ: mẫu thân xác thực đã nói, nhưng cũng không phải bảo bọn họ một tấc cũng không rời nàng nha.
Nhưng nàng cũng không dám nói cái gì.
Vậy thì cứ theo bên cạnh nàng đi, ngược lại…cho dù không theo thì Lục Lưu cũng sẽ không đến tìm nàng.
Quả thực, ba người ca ca quản Giang Diệu đến là nghiêm, mãi cho đến đêm săn bắn cuối cùng, Giang Diệu đều không có cơ hội nói chuyện với Lục Lưu.
Vì hôm nay cũng là đêm cuối cùng, nên bên ngoài tự nhiên cũng náo nhiệt hơn. Nhóm tiểu cô nương quây thành một vòng nói chuyện, nhóm con cháu quý tộc cũng bị cuốn theo, từng người từng người đều vây quanh lửa trại nướng món ăn dân dã.
Lục Lưu gật đầu nói được, nhưng vẫn không nỡ đi ngay, hắn lại hôn nàng thêm mấy cái nữa rồi mới xoay người đi.
Giang Diệu ngồi ở trên giường nhỏ một lúc, nghe được bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Mà sau đó nàng vùi đầu vào trong chăn. Thân thể nhỏ nhắn trong chăn lăn qua lộn lại, vui vẻ nửa ngày, mới nặng nề thiếp đi.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày kế săn bắn kết thúc, đội ngũ đồng hành cùng Cảnh Huệ đế trở lại.
Giang Diệu đang muốn lên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, đã thấy cung tỳ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu đi tới, hướng về nàng hành lễ, cười nói:
“Giang tiểu thư, Hoàng hậu nương nương phiền muộn, hi vọng Giang tiểu thư lên xe ngựa bồi Hoàng hậu nương nương trò chuyện.”
Quan hệ của Giang Diệu và Hoàng hậu không bình thường, người ở tại đây đại thể là đều biết đến, vào lúc này cung tỳ bên cạnh hoàng hậu tự mình đến mời, nghiễm nhiên coi nàng như tỷ muội ruột. Tâm tính hẹp hòi của một ít quý nữ cùng đồng hành, nhìn tình hình như vậy, đúng là lộ ra mấy phần đố kị, nghĩ Giang Diệu này tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh cũng không hề nhỏ.
Giang Diệu cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy thân phận có chút không thích hợp. Nhưng cung tỳ này cứ luôn mời, Giang Diệu cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể đi qua, lên xe ngựa Hoắc Tuyền.
Mành thêu Phượng Hoàng được vén lên, thấy bên trong lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, hướng về phía Giang Diệu ngoắc ngoắc tay, nói:
“Diệu Diệu, lên đây đi.”
Giang Diệu gật đầu, nhấc theo làn váy giẫm vào bệ gỗ bước lên.
Mà bên này, lúc Cảnh Huệ đế lên xe ngựa, liền nhìn thấy bên trong có tiểu cô nương xinh đẹp, mặt mày ngây thơ, nhất thời hắn ngẩn người ra. Hắn không biết vì sao Vệ Bảo Linh bỗng nhiên xuất hiện ở trên xe ngựa, nhưng giờ khắc này hắn chỉ có thể nhắm mắt đi tới, đến khi thả mành xuống, mới hướng về phía Vệ Bảo Linh nói:
“Bảo Linh, muội làm sao… Muội đây là hồ đồ. Mau mau xuống, nếu bị người nhìn thấy thì thanh danh của muội…”
Nhưng mà Vệ Bảo Linh mặc kệ. Lúc này nàng đến Tây Sơn, vốn là muốn gặp gỡ hắn, không ngờ ngay cả nói một câu cũng không có cơ hội.
Thấy Cảnh Huệ đế nhíu chặt lông mày, Vệ Bảo Linh cắn môi, mắt to ngậm lấy nước mắt, ủy khuất nói:
“Nếu vào lúc này muội xuống, mới là không muốn danh tiếng. Biểu ca có phải là chán ghét muội không?”
Cảnh Huệ đế không thể làm gì nàng, nhưng cũng rõ ràng nếu trước mắt để nàng đi xuống thì thực sự không thích hợp. Hắn thở dài nói:
“Làm sao sẽ? Chỉ là ——”
Nghĩ đến Hoàng hậu của mình, Cảnh Huệ đế nhất thời không biết nên làm gì. Hắn nhìn tiểu biểu muội mềm mại, ôn nhu trước mặt, hỏi:
“Muội làm thế nào mà lên được đây?”
Vệ Bảo Linh cười khanh khách nói:
“Sáng sớm muội liền trốn ở bên trong.”
Cảnh Huệ đế đến cùng là mềm lòng, thấy nàng cười đến vui vẻ, tự nhiên cũng không dám quá mức trách cứ, trong đầu chỉ nghĩ biện pháp nên làm gì để đưa nàng trở về mới không bị người nhìn thấy.
Vệ Bảo Linh thấy vẻ mặt Cảnh Huệ đế nghiêm nghị, càng ngày càng lo lắng, nhất thời yên lặng không nói nữa.