Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 103 : Đưa người trở về

Ngày đăng: 18:02 30/04/20


🌟 edit: Phương Moe 🌟



Giang Diệu là người thích mềm không thích cứng, Vệ Bảo Linh lại thô bạo muốn cướp táo rừng của nàng như vậy, nàng thà vứt hết rồi đi hái lại, chứ không bao giờ để Vệ Bảo Linh hưởng lợi của nàng.



Nói nàng lòng dạ độc ác cũng được, ngược lại nàng nghĩ cho dù nàng không công đưa đồ ăn cho Vệ Bảo Linh thì với tính tình của nàng ta cũng sẽ không biết cảm kích, mà chính nàng sẽ biến thành Đông Quách tiên sinh (*) rồi.



Lúc tính khí nàng ngang bướng thì cho dù là chín trâu cũng không kéo lại được, vào lúc này dây dưa với Vệ Bảo Linh, nàng muốn kéo nàng ta ra mà làm sao kéo mãi không ra, sau đó nàng đột nhiên nhìn thấy có người xuất hiện, đúng là khiến nàng vừa mừng vừa sợ.



Nàng còn chưa kịp nói gì thì đã được nam nhân mạnh mẽ ôm vào trong ngực. Nam nhân quá mức dùng sức, chóp mũi của Giang Diệu va vào lồng ngực hắn, rất đau.



Lúc này Giang Diệu mới dỡ xuống lớp vỏ bọc quật cường, quyệt quyệt miệng nhìn Lục Lưu, một đôi mắt to ướt nhẹp, ủy khuất nói:



“Nàng ta cướp táo rừng của Diệu Nhi.”



Trong ngày thường Giang Diệu là kim tôn ngọc quý, từ nhỏ đến lớn đều chỉn chu xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt người. Vào lúc này búi tóc trên đầu nàng đã sớm rối loạn, trâm hoa cũng chẳng biết đi đâu, dây lụa buộc búi tóc bên trái cũng lỏng ra, có vài sợi sợi tóc đã sớm bung ra ngoài. Còn khuôn mặt nhỏ trắng mịn này, lúc trước Giang Diệu đã từng rửa qua, nhưng lúc nãy leo cây, nước mưa rơi vào mặt nàng, nàng vươn tay lau lung tung nên lại thành bẩn thỉu, hơn nữa bên má trái còn có một vết cào rất chói mắt, bởi vậy càng làm nổi bật lên đôi mắt to trong suốt, khiến người ta nhìn mà tim gan trực đau.



Chuyện hôm nay xảy ra bất ngờ, cả hai đời Giang Diệu gộp lại đều chưa từng gặp qua. Nàng tự nhiên là sợ sệt, lại còn vừa lạnh vừa đói, trên người có vài nơi đều vô cùng đau đớn, nhưng vết thương của Hoắc Tuyền so với nàng càng nặng hơn, nàng cần chăm sóc tỷ ấy, mà tỷ ấy lại kiên cường như thế, vậy nàng làm sao có thể lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhu nhược được?



Hơn nữa nàng biết Lục Lưu chẳng mấy chốc sẽ tìm được bọn họ.



Hiện tại Lục Lưu đến rồi, nàng không cần phải gắng gượng nữa.



Cả người tiểu cô nương chật vật, nhưng hiện nay nàng có thể an toàn đứng trước mặt của hắn, với Lục Lưu mà nói đã là kết quả tốt nhất. Loại cảm giác kinh tâm động phách này, hắn không muốn phải trải qua lần thứ hai.



Sau đó hắn còn nghe thấy nàng tức giận cáo trạng, con ngươi của nàng sáng lấp lánh linh động làm hắn bỗng nhiên muốn cười.



Hắn cúi đầu sờ mặt nàng. Con ngươi đen kịt lạnh lẽo của nam nhân vừa nãy còn tràn đầy lệ khí doạ người, mà bi giờ lại biến đổi đến mức dị thường nhu hoà, hắn vuốt ve mặt nàng, nói:



“Có Bản vương ở đây, sẽ không cho bất kì kẻ nào cướp của nàng.”



Còn Vệ Bảo Linh bị Lục Lưu đạp cho một cước, thân thể mảnh mai đập vào thân cây rồi nhanh chóng tiếp đất, nàng ôm ngực thở hồng hộc, mặt mày nhăn nhó, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị Lục Lưu đá nát. Nàng đau đến nỗi chảy cả nước mắt, nhất thời không chịu được liền oa oa khóc lên. Khuôn mặt giờ đã không còn vẻ xinh đẹp ngày thường, khắp khuôn mặt đều là vết cào rớm máu, tóc bị lôi kéo cũng rối tùm la tùm lum, nếu không phải nhìn xiêm y có vẻ quý khí, thì đúng là không khác gì con mụ điên ở rìa đường.



Mỹ nhân khóc lên làm người ta thương tiếc, nếu là con mụ điên khóc thì làm cho người ta cảm thấy xúi quẩy, chướng mắt vô cùng.



Vệ Bảo Linh tỉnh táo lại, nhịn đau đớn trong lòng, ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt không biết thương hương tiếc ngọc, nghiến răng nghiến lợi:



“Lục Lưu, ngươi dám ——” đối mặt với đôi mắt rét lạnh đầy sát khí của nam nhân, Vệ Bảo Linh bị doạ đến run rẩy liền im bặt, không dám tiếp tục nói, chỉ cúi đầu oan ức nức nở.



。・°°・(>_<)・°°・。



Trưởng công chúa vẫn luôn theo sát phía sau, nhìn Lục Lưu ôm lấy Giang Diệu, thấy trên người Giang Diệu không có việc gì nghiêm trọng, đúng là làm nàng yên tâm chút. Lại nhìn sang Vệ Bảo Linh trên mặt đất, Trưởng công chúa ngây cả người, hiển nhiên không nghĩ tới Vệ Bảo Linh sẽ biến thành dáng vẻ như vậy.



Giang Diệu ở trong xe ngựa của Hoàng hậu, Trưởng công chúa biết rõ chuyện này, nhưng nàng thật không nghĩ tới là Vệ Bảo Linh dĩ nhiên lại ở trong xe ngựa của Cảnh Huệ đế.



Trưởng công chúa hiểu rõ tính tình của đệ đệ nhà mình, tuyệt đối sẽ không làm ra loại cử chỉ quá phận này, như vậy Vệ Bảo Linh làm sao lại xuất hiện ở đây, tất nhiên không cần suy nghĩ nhiều thì cũng hiểu rồi.
Ầm ầm như vậy, Giang Diệu tất nhiên là bị đánh thức. Nàng mở mắt ra, nhìn đôi mắt Bảo Cân, Bảo Lục khóc như con thỏ nhỏ, còn có Tiết Kim Nguyệt khóc không thành tiếng, vội nói:



“Đừng lo lắng, Diệu Diệu không có chuyện gì.”



Lục Lưu đem đai lưng đang buộc hai người tháo ra, sau đó tự mình ôm Giang Diệu vào bên trong xe ngựa.



Xiêm y Giang Diệu đều bị ướt, đương nhiên phải đổi.



Lục Lưu đem người nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó mới cúi người hôn một cái lên trán nàng, nói:



“Nàng đi về trước đi, một lúc nữa Bản vương sẽ trở lại thăm nàng.”



Thời điểm yếu đuối, cô nương gia thích nhất là ỷ lại vào người khác, huống hồ Lục Lưu không phải người khác, hắn là vị hôn phu của nàng. Giang Diệu thấy hắn phải đi, theo bản năng nắm ống tay áo của hắn. Lúc trước nàng không để ý, bây giờ nàng mới thấy tóc Lục Lưu cũng lộn xộn, xiêm y trên người cũng ướt sũng, nàng biết nên để hắn đi đổi xiêm y khác, dù sao Lục Lưu không phải làm bằng sắt, nếu chẳng may bị Phong Hàn thì không tốt. Hơn nữa hắn không thể chỉ chăm sóc một mình nàng, còn Cảnh Huệ đế bên kia, hắn cũng nên qua xem một chút.



Nàng buông lỏng tay ra, cười ngọt ngào:



“Ngày hôm nay cảm ơn chàng.”



Cảm ơn chàng đã nhanh chóng tìm thấy ta…



Lục Lưu giơ tay, vò vò đầu của nàng, tay thoáng đi xuống, vỗ về má trái bị cào chảy máu của nàng, lòng bàn tay của hắn chỉ dám vuốt ve xung quanh, không dám chạm trực tiếp vào vết thương của nàng, nhìn thấy vết cào này là trong lòng hắn lại âm trầm.



Lục Lưu cầm tay nàng lên hôn một cái, lúc này mới xoay người xuống xe ngựa.



Lục Lưu đi rồi, Bảo Cân và Bảo Lục lập tức đi giúp tiểu thư nhà mình thay đổi xiêm y sạch sẽ.



Vì chuyện đã xảy ra mà ba huynh đệ quyết định tự mình đánh xe ngựa mang muội muội trở về.



Vào lúc này Giang Thừa Nhượng nhìn trước mặt, em rể tương lai quần áo chật vật nhưng khí chất vẫn bất phàm, trong đáy lòng hắn rất cảm kích, chắp tay nói:



“Chuyện hôm nay, nhờ có Vương gia.”



Lục Lưu lại nói: “Diệu Diệu là vị hôn thê của Bản vương, đây là việc nằm trong phận sự của Bản vương. Hôm nay làm nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bản vương cũng thấy rất có lỗi.”



Chuyện này… ba huynh đệ làm sao có thể trách lên đầu Lục Lưu được. Ngay cả Giang Thừa Ngạn có thành kiến sâu nhất đối với Lục Lưu cũng chân thành nói:



“Chuyện của Diệu Diệu không thể trách Vương gia. Vương gia không cần ôm đồm hết trách nhiệm về mình. Trước mắt Diệu Diệu không có chuyện gì, chính là ông trời phù hộ. Chúng ta cũng không nói nhiều nữa, bây giờ phải mau chóng mang Diệu Diệu cho đại phu kiểm tra mới được.”



Lục Lưu khẽ vuốt cằm, thức thời lui sang một bên để ba huynh đệ đi qua.



—–ooOoo—–



(*) Đông Quách tiên sinh: là câu chuyện ngắn kể về một người có tên là Đông Quách và một con sói. Đại khái là Đông Quách tiên sinh đã ra tay giúp con sói này trốn thoát khỏi quân lính của nước Triệu, cuối cùng nó không những không cảm kích mà còn muốn ăn thịt Đông Quách tiên sinh.