Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 105 : Thoả mãn ước mơ của Vệ Bảo Linh
Ngày đăng: 18:03 30/04/20
🌟 edit: Phương Moe
Hoắc Tuyền để cho Giang Diệu tiến cung bồi chuyện, Giang Diệu có thể hiểu được tỷ ấy ở trong cung không có bằng hữu hay tỷ muội thân thiết, mà bây giờ lại đang có thai nên càng cần có người trò chuyện.
Ngày hôm sau Giang Diệu liền tiến cung. Thời điểm đi ngang qua tiền viện, trùng hợp đụng phải Phùng thị. Giang Diệu thấy tâm tình của Phùng thị hôm nay không tệ, bèn lễ phép hô một tiếng:
“Nhị thẩm thẩm.”
Phùng thị xem xét Giang Diệu một chút, hỏi:
“Diệu Diệu xuất môn sao?”
Giang Diệu gật đầu, không dự định cùng Phùng thị nhiều lời, mà Phùng thị cũng không nhiệt tình giống như thường ngày, chỉ cười khanh khách bảo nàng đi đi, còn căn dặn nàng sớm chút trở về.
Giang Diệu có chút kỳ quái liếc nhìn bóng lưng Phùng thị, thấy sống lưng Phùng thị ưỡn đến mức thẳng tắp, giống như là có chuyện gì vui.
Bảo Lục tìm nha hoàn bên người Phùng thị để hỏi, khi biết được chuyện gì liền hứng thú bừng bừng chạy đến bên cạnh Giang Diệu, nói:
“Tiểu thư, Nhị phu nhân quả thực có chuyện vui nha.”
Chuyện vui? Giang Diệu trợn to hai mắt, hỏi:
“Chẳng lẽ là Tứ ca hay Ngũ ca đã định được một mối hôn nhân tốt sao?”
Giang Diệu thực sự không nghĩ ra được, ngoại trừ chuyện hỉ sự thì Nhị thẩm thẩm còn có chuyện gì khác để vui. Nhưng nếu là Tứ ca và Ngũ ca được định thân thì nàng không thể không biết nha.
Bảo Lục cười sung sướng, nháy mắt mấy cái, mới nói:
“Xác thực là hỉ sự, có điều không phải của Tứ công tử hay Ngũ công tử, mà là chất nhi của Nhị phu nhân —— việc hỉ của Phùng công tử.”
Giang Diệu cũng biết Phùng thị xưa nay coi chất nhi Phùng Ngọc Tuyền này như con ruột, việc hôn nhân của hắn, Phùng thị tự nhiên sẽ để bụng quan tâm tới giống như mẹ ruột.
Tuy rằng Giang Diệu đối với loại công tử bột như Phùng Ngọc Tuyền không có hảo cảm, nhưng cũng có chút ngạc nhiên là cô nương nhà ai lại lấy phải tai hoạ này. Dù sao phải gả cho Phùng Ngọc Tuyền là loại chuyện rất đáng thương.
Bảo Lục hứng trí bừng bừng nói tiếp:
“Tiểu thư tuyệt đối đoán không được người cùng Phùng công tử định thân là cô nương nhà ai đâu, chính là —— ”
Bảo Lục nhe răng cười, rồi mới lại tiếp tục nói:
“……. là Vệ Bảo Linh tiểu thư.”
Nghe là Vệ Bảo Linh, Giang Diệu thật sự chấn kinh rồi.
Sau chuyện ở Tây Sơn xảy ra, nàng nghe được phong thanh một ít chuyện nói là Cảnh Huệ đế không dự định đem Vệ Bảo Linh tiến cung tiếp, mà muốn chọn cho vị tiểu biểu muội này một mối hôn nhân tốt, lấy danh nghĩa huynh trưởng đưa Vệ Bảo Linh gả đi.
Mà chuyện Vệ Bảo Linh muốn tiến cung làm hoàng phi, cả giới quý tộc trong kinh thành này, từ lâu đã không phải là bí mật. Tuy nói không có bất kỳ ý chỉ nào hạ xuống, nhưng quan hệ của Cảnh Huệ đế và Vệ Bảo Linh sờ sờ ra đó, hai người này lại còn là thanh Mai Trúc mã biểu huynh muội nha, nên Vệ Bảo Linh còn chưa tiến cung đã ỷ lại chính mình sau này sẽ là hoàng phi mà ở trong hội quý nữ làm mưa làm gió.
“Sau lưng chàng mọc hai con mắt sao? Như vậy mà cũng có thể nhận ra được?”
Tiểu cô nương tính tình đôi chút trẻ con, Lục Lưu chỉ cảm thấy nàng đẹp đẽ hoạt bát. Hồi lâu không thấy nàng, trước mắt đã thấy, hắn theo bản năng liền nắm lấy tay nàng, sau đó lông mày nhíu lại, trầm giọng nói:
“Có chút lạnh.”
Giang Diệu cũng không khách khí, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn hắn:
“Vậy chàng ủ ấm tay cho ta.”
Lục Lưu đúng là rất hưởng thụ loại chuyện này, hắn cầm tay nàng nhét vào trong ngực để ủ ấm cho nàng, sau đó một đôi mắt ở trên người nàng thuận coi một phen, nhìn nàng hôm nay mặc một thân áo ngắn thêu ngọc lan, phía dưới là một cái quần bông màu nhũ bạch, màu sắc tươi tắn hoạt bát, nhưng vẫn không theo kịp đôi mắt linh động hơn người của nàng.
Giang Diệu bị hắn nhìn chăm chú như vậy, mặt có chút đỏ, nàng liền chủ động nói chuyện:
“Hôm nay ta đến thăm Tuyền tỷ tỷ, bây giờ Tuyền tỷ tỷ mang thai là chuyện tốt, nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng…”
Lục Lưu cũng không có trực tiếp động viên, chỉ nhìn đôi mắt đẹp đẽ của tiểu cô nương, âm thanh thoáng thấp chút, nói:
“Diệu Nhi, qua năm là Bản vương liền hai mươi hai.”
Hả? Làm sao đột nhiên nói tới chuyện này? Giang Diệu nghi hoặc vội vàng ngước mắt lên nhìn hắn.
Nghe hắn tiếp tục nói:
“Tử Hằng so với Bản vương nhỏ hơn bốn tuổi.”
Tử Hằng là tục danh của Cảnh Huệ đế.
Nói tới chỗ này, Giang Diệu đúng là đã hiểu hắn muốn nói cái gì, nhất thời gò má cũng nóng bỏng. Sau một khắc, liền thấy hắn cúi xuống chống đỡ lên chán nàng, nhẹ nhàng cọ cọ mấy lần, thở dài:
“Tử Hằng đều đã làm phụ hoàng. Diệu Nhi… lúc nào thì nàng sinh hài tử cho Bản vương?”
Giang Diệu muốn nói chuyện như thế, lại không phải mình nàng có thể quyết định. Trước mắt nàng còn chưa gả cho hắn nên làm sao có thể sinh con?
Chỉ là xưa nay nàng không nghĩ tới việc sinh hài tử, vào lúc này nghe hắn nói như vậy, Giang Diệu thẹn thùng thoáng rũ mắt, đúng là bắt đầu tưởng tượng cảnh hài tử sau này của nàng và Lục Lưu sinh.
Nhất định sẽ là một tiểu oa oa thơm phưng phức, mềm mại đáng yêu hơn người.
—–ooOoo—-
Moe giải thích một chút về mấy chức quan lại trong chiều đình nha, nếu có chương nào nói đến chức quan thì Moe sẽ giải thích ở chương đó… (๑>◡<๑)
Công Bộ: là phụ trách mọi việc về xây dựng cầu cống, đường xá, cung đình, sửa sang việc thổ mộc, đắp thành và đóng thuyền bè.
Đứng đầu các Bộ là Thượng thư, giúp việc cho Thượng thư có Tả thị lang và Hữu thị lang.
Dưới các Bộ còn có các Ty, đứng đầu mỗi Ty là Lang trung, giúp đỡ các Lang trung là Viên ngoại lang và các chủ sự.