Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 107 : “Sắp rồi… Nàng chờ một chút!”

Ngày đăng: 18:03 30/04/20


💋 edit: Phương Moe 💋



Hôm nay là ngày vui, Tuyên Vương Lục Lưu đương nhiên sẽ đến. Bất quá lần này đúng là không làm cho ai phải hồi hộp hay bất ngờ, dù sao sau này Tuyên Vương cũng là con rể của Trấn Quốc Công phủ nha.



Bởi vậy, mọi người ở đây tự nhiên đều rõ ràng —— ngày Giang đại công tử kết hôn, vì sao thái độ của vị Tuyên Vương này lại ân cần như vậy. Có lẽ khi đó đã có ý định kết thân rồi, vậy mà Trấn Quốc công này cũng thật là cáo già, chuyện vui như vậy mà có thể giấu kín kẽ không một lỗ hổng.



Giang Chính Mậu đối diện với ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của các đồng liêu, cũng chỉ có thể cười tủm tỉm tiếp nhận lời chúc mừng, có bằng hữu tốt hỏi chuyện hôn nhân của nữ nhi và Tuyên Vương thì Giang Chính Mậu vẫn là bưng theo nụ cười, liếc mắt nhìn cách đó không xa Tuyên Vương đang cùng nói chuyện với nhi tử của hắn, đáp:



“Nhanh thôi, hôn sự này cũng sắp rồi.”



(๑>◡<๑)



Rượu mừng náo nhiệt đến tận buổi tối, chờ đến lúc nháo động phòng, các công tử trẻ tuổi thấy Giang Thừa Hứa bảo vệ tân nương tử yểu điệu đến chặt chẽ, lúc này mới mất hứng rời đi, để không gian riêng cho đôi phu thê.



Một nam tử béo ục ịch trong số đó, sắc mặt đỏ hồng, người đầy mùi rượu, giọng điệu tả oán nói:



“Nhìn Giang nhị như vậy mà lại coi trọng người kia giống như bảo bối. Vị Tiết tiểu thư này ta đã từng nhìn thấy ở Tung Sơn thư viện lúc xem đi đấu đá cầu, người này cũng thuộc dạng mỹ nhân đẹp đẽ, có điều trong kinh thành này, loại mỹ nhân nhan sắc tầm nàng ấy thì nhiều vô số.”



Lời này cũng không phải giả, giới tiểu thư quý tộc kinh thành có điều kiện để ăn diện xiêm y xinh đẹp, rồi trang sức cùng trang điểm các thứ… nên cho dù dung mạo chỉ thanh lệ thì cũng được những thứ đồ làm đẹp kia giúp nổi bật lên không ít.



Phóng tầm mắt nhìn qua thì dĩ nhiên tất cả đều là mỹ nhân đẹp đẽ. Có điều ở trong nhóm mỹ nhân này vẫn có người nổi bật lấp lánh như ngọc, đó mới chính là đại mỹ nhân cao cấp nhất.



Sau đó bước chân hắn chậm rì rì cùng với một người khác đang đi ở cuối cùng, nói:



“… Thiệu huynh, ngươi cũng biết đấy, vị tiểu biểu muội kia của chúng ta mới thật sự là đại mỹ nhân. Ban ngày ngươi có nhìn thấy không, lúc biểu muội đứng ở bên cạnh biểu dì …ặc… thật sự rất lung linh kiều diễm, mới chỉ chớp mắt một cái mà đã có thể câu mất hồn của nam nhân đi rồi.”



Nam tử béo ục ịch đang nói chính là Nhị công tử của Hạ phủ, mà người được Hạ Nhị kêu là “Thiệu huynh”, chính là con trai thứ sáu của Đại Lý tự Thiếu Khanh – Thiệu Minh Huy.



Hạ Nhị và Thiệu Lục là bạn nhậu vô cùng tốt của nhau, hai người này vào ngày thường cũng rất hay lén lút bàn tán về nữ nhân.



Vào lúc này Thiệu Lục thấy Hạ Nhị uống say ăn nói linh tinh, lại còn lén lút nói tới vị tiểu biểu muội kim tôn ngọc quý kia, hắn vội vàng nghiêm túc nói:



“Vị biểu muội này, ngày sau sẽ gả cho Tuyên Vương, không cho phép ngươi lại nói bậy.”



Tuyên Vương này là người phương nào? Chính là một Diêm Vương sống, ai lại gan to dám bàn tán về nữ nhân của Diêm Vương này chứ… Thiệu Lục nhìn ngó chung quanh, chỉ lo sợ mấy lời vừa rồi bị người khác nghe thấy.



Nhưng Hạ Nhị lại xua tay, vỗ vỗ vai Thiệu Lục, cười nói:



“Thiệu huynh, lá gan của ngươi cũng quá nhỏ đi. Ngươi nói thật lòng đi, Giang Diệu này có đẹp hay không?”



Thấy chung quanh không có người, Thiệu Lục tự nhiên cũng thả lỏng hơn, lại nghe thấy Hạ Nhị nói mình nhát gan, hắn đúng là cảm thấy bực tức nên càng muốn biểu lộ ra lá gan của mình to, hắn nhanh chóng đáp:



“Biểu dì của chúng ta đẹp đẽ như vậy, biểu muội sao có thể không đẹp được. Ngươi nhìn một cái xem, nhìn mông ra mông, nhìn eo ra eo, chờ một hai năm nữa thì bánh bao nhỏ kia chắc chắn sẽ trở thành bánh màn thầu… lúc ấy đúng là đẹp chết người luôn …”



Hai người này cùng nhau bàn tán rồi phát ra những tiếng cười hèn mọn, sau đó kề vai sát cánh đi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ.



Cách đó không xa trên hành lang, Lục Hà ăn mặc một thân áo choàng mới tinh bồi chủ nhân đến dự tiệc, nghe thấy ở đầu kia có hai người không muốn sống, Lục Hà cũng bị doạ chảy cả mồ hôi lạnh.



Hắn chậm rãi liếc mắt nhìn Vương gia trước mặt, nhỏ giọng nói:



“Vương gia, để thuộc hạ đi xử lý hai người kia?”



Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng người tập võ thì nhĩ lực xưa nay luôn thính hơn người bình thường, khẳng định là Vương gia đã nghe được rõ rõ ràng ràng.



Nếu hôm nay không phải là tiệc mừng của Giang nhị công tử, thì vào lúc này hai người kia sao có thể còn bình an vô sự đi ra khỏi cửa lớn của Trấn Quốc Công phủ như vậy?



(๑>◡<๑)(๑>◡<๑)



Ngày hôm sau, đôi phu thê Giang Thừa Hứa, Tiết Kim Nguyệt muốn kính trà, Giang Diệu cũng dậy từ sớm để chuẩn bị đi đến sảnh đường với Lão thái thái.



Bảo Cân hầu hạ Giang Diệu rửa mặt, Bảo Lục đứng ở một bên chọn lựa đồ trang sức, quay về Giang Diệu nói:



“Tiểu thư, tối hôm qua Hạ Nhị công tử và Thiệu Lục công tử xảy ra chuyện.”




“Vừa rồi thân thể có chút không thoải mái, nương liền bắt ta đi ngủ sớm một chút.”



Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “… Còn chàng?”



Hắn không trực tiếp trả lời, chỉ sờ mặt nàng, hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”



Giang Diệu rất thích được người quan tâm, bèn gật đầu nói:



“Đã không sao rồi.”



Chỉ là tay của hắn quá lạnh, Giang Diệu cầm tay hắn lên xoa xoa, giúp hắn ủ ấm, rồi oán trách:



“Sao chàng không mặc nhiều một chút?”



Lục Lưu cười cười, nói: “Ta không lạnh.”



Nam nhân sĩ diện, nếu nói là sợ lạnh thì sợ bị người chê cười, nên cho dù là bị đông thành đá, đại để cũng sẽ cậy mạnh nói không lạnh. Giang Diệu cho hắn mặt mũi, liền không hỏi nhiều.



Lục Lưu thấy nàng cũng ăn mặc đơn bạc, liền ôm ngang nàng lên, đưa đến đặt trên giường nhỏ, dùng chăn gấm bọc chặt chẽ lấy người nàng.



Giang Diệu bị bao thành một bọc nằm ở trên giường, nhìn hắn đoan chính ngồi ở một bên giường, cử chỉ đúng là quân tử thủ lễ. Nàng vốn nên hài lòng khi hắn như thế, chỉ là —— đêm nay nàng bỗng nhiên không muốn thủ lễ.



Nàng đỏ mặt, đem thân thể mình dịch vào trong. Lục Lưu rõ ràng ý của nàng, nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, hắn nhanh chóng cởi áo choàng, tháo giày rồi lên trên giường của tiểu cô nương, đem người ôm vào trong lồng ngực. Hắn dùng môi cọ cọ mặt nàng, nói:



“Không sợ Bản vương bắt nạt nàng sao?”



Giang Diệu không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu.



Giang Diệu cũng cảm thấy cử chỉ của mình có chút kinh thế hãi tục, quy củ mặc dù trọng yếu, nhưng nàng càng không nỡ lòng để người mình thương bị lạnh. Nàng nằm nhoài trên lồng ngực hắn, nghe từng tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ, bỗng nhiên có chút ngạc nhiên, vươn tay ra sờ soạng ngực hắn.



Thình thịch, thình thịch…



Nàng cười cười, ngẩng đầu nhìn hắn:



“… Lục Lưu, hoá ra chàng cũng sẽ căng thẳng nha!!!”



Lục Lưu cúi đầu hôn lên cái miệng đang lải nhải của tiểu cô nương, đem toàn bộ âm thanh mềm nhũn của nàng nuốt vào trong bụng.



Sau đó hắn nắm lấy tay nàng, kéo xuống phía dưới, đặt vào tiểu Tuyên Vương đã sớm vì nàng mà thức tỉnh, để cho nàng rõ ràng rằng: hắn không phải là căng thẳng… mà là Đang Hưng Phấn!!!!! (๑˃̵ᴗ˂̵)



Giang Diệu có chút bị doạ rồi, gò má nóng đến lợi hại. Nhưng nàng cũng là người sĩ diện, với lại nàng cũng biết Lục Lưu chỉ có ý định hù dọa nàng, nàng mới không cam lòng yếu thế, nên nàng nhanh chóng nguỵ trang đến mức bình tĩnh, tay nàng nghịch ngợm bóp mạnh một cái, rồi còn vươn người ra cắn cắn miệng của hắn.



Dù Lục Lưu có tự kiềm chế tốt như thế nào, đang nửa đêm canh ba lại còn cùng tiểu cô nương mình yêu thích ở trên một cái giường nhỏ.



Mà tiểu cô nương mặc tẩm y mỏng manh nằm ở trong ngực của hắn, thân thể mềm mại đẹp đẽ, toả ra hương thơm ngòn ngọt, rồi nàng còn đùa giỡn hắn, khiến hắn không cưỡng lại được mà còn muốn được voi đòi tiên. Hắn vươn mình đem nàng đặt ở dưới thân, ngậm lấy miệng nàng, dùng sức hôn.



Bánh bao nhỏ đang cố gắng trưởng thành bị ép tới có chút đau. Nước mắt Giang Diệu đều chảy ra, vươn tay đẩy hắn ra. Nhưng nàng chỉ còn một tay có thể đẩy, mà tay kia đang nắm……… nàng cho rằng lúc này Lục Lưu cũng giống như bình thường chỉ hôn nàng là được, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên…



Miệng bị thả ra, Giang Diệu phát hiện cử chỉ của nam nhân, lúc này mới sốt ruột nói: “Không cho chàng cởi nữa..”



Tuy rằng tối nay náo nhiệt, nhưng nếu có động tĩnh lớn hơn có thể sẽ khiến Bảo Lục bên ngoài nghe thấy. Lúc này, Giang Diệu đúng là có chút vui mừng, may mà đêm nay trực đêm không phải là Bảo Cân tỉ mỉ.



Trong tay Giang Diệu giống như đang nâng khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng hỏi:



“… Chàng xong chưa?”



Âm thanh tiểu cô nương mềm nhũn, đều sắp muốn khóc lên.



Lục Lưu hôn nhẹ lên gò má của nàng động viên, hiểu được chuyện này đối với nàng mà nói là quá mức rồi, nhưng đến cùng hắn vẫn không nỡ thả ra, hắn ôm thân thể nàng đang nhuyễn thành một đoàn, ở bên tai nàng thủ thỉ:



“Sắp rồi… Nàng chờ một chút!”