Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 110 : Lục Bồng Bồng
Ngày đăng: 18:03 30/04/20
💋 edit: Phương Moe 💋
Lục Lưu nghe xong mấy lời này, nhất thời mặt mày liền mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của nàng, thoáng cúi đầu, môi hắn chạm vào trán nàng, thơm một cái. Hắn nói:
“Bản Vương lớn hơn nàng vài tuổi, cũng không phải là một tiểu nha đầu chưa trải qua chuyện giống nàng.”
Đối diện với đôi mắt to đen láy của tiểu cô nương, hắn chỉ cảm thấy người trong lồng ngực này, nhìn như thế nào cũng thấy rất đẹp đẽ.
Giang Diệu cũng có chút đỏ mặt, có điều giờ khắc này thấy hắn dường như không tức giận nữa, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng cười nhìn hắn, nói:
“Có một số việc không quan hệ tới tuổi tác. Chàng so với ta thì từng trải nhiều hơn, nhưng trên vài phương diện, có thể chàng không sánh bằng tiểu nha đầu như ta đâu.”
Lục Lưu biết nghe lời phải, sau đó hắn tự mình nhặt áo choàng rơi ở dưới đất lên, rồi giúp nàng phủ lên người.
Hắn cúi đầu buộc dây lưng cho nàng, lại nhìn thấy xiêm y nơi ngực nàng bị hắn dày vò đến tùm la tùm lum, hắn liền tiếp tục giúp nàng sửa soạn một phen.
Có điều lúc này Lục Lưu đúng là không có ý muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Giang Diệu thấy thế nên cũng để hắn giúp mình sửa soạn.
Chờ đến khi tất cả đều sửa soạn thật tốt rồi, vậy chuyện phát sinh vừa rồi cũng như thành quá khứ.
Giang Diệu một lần nữa đem khế ước đất nhét vào trong ngực của Lục Lưu, nói:
“Nếu chàng không lấy lại thì lần tới ta sẽ không thèm gặp chàng. Vì chuyện này mà nương cũng đã nói ta.”
Phía bên Kiều Thị, Lục Lưu xác thực không nghĩ tới. Hắn nhìn đôi mắt tiểu cô nương sóng nước lóng lánh, hỏi:
“Mẫu thân nàng làm sao lại nói nàng? Nàng cứ đem hết sai lầm đổ lên người Bản vương không phải là tốt rồi sao.”
Giang Diệu cười cười, cái này hắn không dạy thì nàng cũng biết. Nàng cúi đầu nhìn áo choàng, mi mắt dài nhỏ lẳng lặng rũ xuống, đáp:
“Nương chỉ tuỳ tiện nói ta vài câu, đúng là không có gì cả. Vào lúc này ta đến đây gặp chàng thì nương cũng biết. Nương nghĩ để ta đem những thứ đồ này trả cho chàng.”
Nói xong, nàng từ trong lòng móc ra một đồng tiền xu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đem tiền xu nâng cao một chút, nói:
“…cái này là được rồi, Diệu Nhi rất yêu thích!”
Hắn bất đắc dĩ cười cười, cầm khế ước trong tay đặt ở một bên, nắm tay nàng nói:
Giang Diệu ngồi xuống uống một chén trà nóng, nghĩ đến Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn vừa nãy.
Giang Diệu rất rõ ràng, ngày sau nàng phải gả tới Tuyên Vương phủ, tất nhiên phải giao thiệp với người của Tuyên Vương phủ.
Mạnh thị, Lục Linh Lung cùng với Lục Hành Chu, đều là người nàng không muốn tiếp xúc.
Lục Lưu cũng không thể mọi thời khắc đều ở bên cạnh nàng, Lục Bồng Bồng tuổi còn nhỏ nên có thể ở lại phủ mấy năm nữa mới gả đi, nàng vừa vặn có thể cùng Lục Bồng Bồng trò chuyện nhiều.
Cô nương gia nhát gan không sao cả, sau này luyện cho nàng ấy một chút là được rồi. Nàng ấy không còn mẫu thân, bên người nhóm nha hoàn ma ma cũng không chú ý tới nên trang phục của nàng ấy mới không đẹp đẽ, tinh xảo bằng Lục Linh Lung, việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng nếu để cho Mạnh thị giúp nàng ấy xem xét, thì sợ cũng sẽ không quá tận tâm. Cô nương ngoan ngoãn như thế, tất nhiên phải gả cho người tốt mới được.
Giang Diệu bỗng nhiên phát hiện, chính mình còn chưa gả đi mà tâm đã tự coi mình là Tam thẩm thẩm rồi.
Nhất thời gò má nàng đều có chút nóng lên, đột nhiên “Rầm rầm” uống vào mấy ngụm trà nóng.
Sau đó Giang Diệu lên bờ, theo Nhị ca, Nhị tẩu cùng Tam ca đi dạo trên đường xem hoa đăng, còn đại tẩu Tống Loan bởi vì thân thể không khỏe nên không đi cùng, Giang Thừa Nhượng thì ở lại trên thuyền bồi thê tử.
Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn đi ở phía trước, đôi vợ chồng nhỏ Giang Thừa Hứa đi ở phía sau. Giang Thừa Ngạn quay đầu lại, nhìn thấy phía sau Nhị ca đang lén lút nắm tay Nhị tẩu.
Thấy hắn quay đầu lại nhìn, Nhị tẩu mới đỏ mặt muốn đem tay rút ra, nhưng Giang Thừa Hứa vẻ mặt như không có gì, vân nắm thật chặt tay của thê tử.
Giang Thừa Ngạn chua xót nói:
“Đệ nói này, Nhị ca ân ân ái ái ở nhà còn chưa đủ sao? Đây là đang trên đường cái đấy?”
Giang Diệu cũng nghe tiếng liền quay đầu, thấy chính là bộ dáng ân ái của Nhị ca Nhị tẩu, nàng cũng là mím môi nở nụ cười.
Tiết Kim Nguyệt mắc cỡ không ra hình thù gì, sợ mất mặt, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Chàng mau mau buông tay ra.”
Giang Thừa Hứa quay đầu nhìn thê tử, nhàn nhạt nói:
“Quá nhiều người, sẽ lạc mất nàng.”
Tiết Kim Nguyệt muốn nói mình mới không lạc, nhưng đột nhiên nhớ tới khi còn bé, nàng xác thực suýt chút nữa thì bị lạc mất. Hồi ấy nàng theo ca ca và Diệu Diệu, còn có ba biểu ca cùng nhau đi trên đường, lúc nhìn thấy có người bán kẹo đường, nàng liền lén lút chạy tới, nhưng sau đó phát hiện chỉ còn dư lại một một mình, nàng liền đứng tại chỗ khóc, cuối cùng vẫn là Nhị biểu ca lạnh như băng đem nàng trở về.
Tiết Kim Nguyệt ngẩng đầu lên, lén lút đánh giá nam tử tuấn tú một chút, bây giờ cũng vẫn là người này, đã trở thành phu quân của nàng. Khoé miệng Tiết Kim Nguyệt cong cong, một bộ dáng tiểu tức phụ ngoan ngoãn, nói: “Ta nghe lời chàng.”
Giang Diệu không nhịn được cười. Cảm thấy đời này Nhị tẩu chính là bị Nhị ca nàng ăn gắt gao, sợ là không cứu được.