Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 112 : Đợi hai năm
Ngày đăng: 18:03 30/04/20
💋 edit: Phương Moe 💋
Giang Diệu ra ngoài ngắm hoa chỉ là lý do, hôm nay Vệ Bảo Linh tìm đến Trưởng công chúa, chắc chắn không đơn thuần là chỉ nhìn Trưởng công chúa xuất giá, mà là muốn tóm lấy cơ hội này, hy vọng có thể để Cảnh Huệ đế hồi tâm chuyển ý.
Có điều, nếu Vệ Bảo Linh tìm đến Trưởng công chúa thì sợ là ở nơi Cảnh Huệ đế đã chắc như đóng đinh rồi. Cũng đúng thôi, lần này hạ chỉ tứ hôn cũng không phải là trò đùa, nếu Cảnh Huệ đế đem ý chỉ thu hồi, sau đó lại đem Vệ Bảo Linh nhét vào hậu cung, sợ là trong triều đình sẽ nổi lên chê trách.
Giang Diệu cúi đầu nhìn hoa trong vườn nở rộ, có chút xuất thần, chờ đến khi kêu vài tiếng Bảo Cân mà không có động tĩnh, lúc này tâm trạng nàng mới “Lộp độp” một tiếng.
Nàng xoay người, nhìn trước mặt nam tử dáng dấp như ngọc, bèn thở phào nhẹ nhõm, bất mãn tả oán nói:
“Làm sao chàng đến cũng không lên tiếng hả?”
Hơn nữa, hai nha hoàn kia của nàng cũng không biết đi đâu.
Lục Lưu đã để ý thấy nàng từ xa, nhìn nàng lẳng lặng đứng ở trong vườn hoa, hôm nay dự tiệc mừng, nàng mặc một thân xuân sam mềm mại màu đỏ, nơi cổ áo cùng ống tay thêu lá sen tinh xảo, trước ngực cũng thêu đoá hoa mẫu đơn nở rộ.
Nhìn lên búi tóc hôm nay mà nàng chải, Lục Lưu mới ngẩn người.
Sau khi nàng cập kê thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.
Lúc trước hắn đối với nàng tuy rằng có tâm tư, nhưng mỗi lần nhìn nàng chải lên hai búi tóc nữ đồng, cùng với lúc ôm nàng vào trong ngực vẫn là tiểu thân thể ngây ngô, hắn luôn cảm thấy nàng vẫn còn là con nít.
Hiện tại…
Lục Lưu thoáng rũ mắt, liếc nhìn cái mông đang vểnh lên của tiểu cô nương được váy bao vây, hắn không nhịn được liền tiến lên đem người ôm vào trong lồng ngực, tay lớn vỗ vỗ sống lưng nàng.
Giang Diệu cuống lên, đây chính là trong vườn!
Nàng vội nói:
“Lục Lưu, chàng mau mau buông ta ra!”
Thấy hắn không buông, nàng liền nhanh chóng giẫm lên chân hắn, nhưng nàng vẫn chú ý đến lực đạo của mình, không dám giẫm mạnh vì sợ hắn bị đau.
Lục Lưu chỉ là ôm nàng, đúng là không có làm những chuyện khác, trong miệng cũng nhàn nhạt nói:
“Ta chỉ ôm một cái, không làm cái khác.”
Trang thái phi nhìn tiểu cô nương mỹ mạo trước mắt, lại xem xét nhìn người cháu gái này của nàng. Dáng dấp cháu gái xác thực không kém, nhưng nếu muốn so sánh cùng Giang Diệu này thì nhan sắc của cháu gái đúng là không đáng nhìn.
Dù sao, Giang Diệu này cũng là nữ nhi của Giang Chính Mậu cùng Kiều Uyển, cho dù kế thừa những nét bình thường nhất của hai người kia thì dung mạo Giang Diệu cũng không thể kém được, huống chi dung mạo của Giang Diệu còn trò giỏi hơn thầy.
Trưởng công chúa lúc này đang trang điểm mở miệng nói:
“Mẫu phi cũng đừng trêu ghẹo Diệu Diệu, Diệu Diệu da mặt mỏng, lại nói nữa là nàng sẽ ngượng ngùng muốn chết rồi.”
Có Trưởng công chúa che chở Giang Diệu nên Trang thái phi tự nhiên cũng không lại tiếp tục trêu ghẹo.
Giang Diệu thoáng liếc mắt hướng về Trưởng công chúa, nàng biết trong ngày thường Trưởng công chúa không thích son phấn, có lúc tham dự trường hợp trọng yếu, trang phục cũng chỉ long trọng hơn một chút, còn trên mặt thì không buồn trang điểm.
Nhưng hôm nay là ngày xuất giá, tập tục xuất giá của Đại Lương, tân nương tử xưa nay luôn là trang dung diễm lệ tinh xảo, nùng trang diễm mạt (*), phản chiếu qua gương có lúc ngay cả chính bản thân mình cũng đều không nhận ra.
Nhưng hôm nay nhìn trưởng công chúa trang dung rực rỡ, Giang Diệu cảm thấy sáng mắt lên, sinh ra một loại cảm giác kinh diễm.
———
(*) nùng trang diễm mạt: ý nói là khuôn mặt được thoa đậm phấn son.
———-
Nếu như thường ngày Trưởng công chúa có thể hơi tô điểm, tất nhiên cũng là cô nương thiên kiều bá mị (*).
Điều này làm cho Giang Diệu nhớ tới mẫu thân Vinh phi của Trưởng công chú. Có người nói dung mạo cùng tính tình Trưởng công chúa giống Vinh phi, Giang Diệu cũng nghĩ Vinh phi nếu không có nhan sắc khuynh thành thì lúc trước tiên đế cũng không tâm tâm niệm niệm đối với vị nữ tướng quân này, cho dù bẻ đi đôi cánh của Vinh phi, hắn cũng phải đưa nàng nhét vào hậu cung.
Tuy nhiên ý cười của Trang thái phi nhìn thì ôn hoà, thêm nữa tính tình nàng dịu dàng nhu nhược, tự nhiên khiến người ta sinh ra một loại cảm giác thân thiết. Chỉ là nếu nhìn lâu, liền có thể cảm nhận được phần thân thiết này kỳ thực là xa lánh. Giang Diệu nhớ tới lần trước Lục Lưu nói với nàng để cho nàng đề phòng Trang thái phi, hiển nhiên vị Trang thái phi này là người thâm tàng bất lộ (*). Có điều, có thể ở trong hoàng cung này trở thành người thắng cuối cùng, Trang thái phi tự nhiên cũng có bản lĩnh.
——
(*)
+ Thiên kiều bá mị: xinh đẹp quyến rũ.
+ Thâm tàng bất lộ: là chỉ người mưu kế ẩn sâu, có tài nhưng che đậy kỹ, không lộ năng lực ra ngoài cho người khác biết.