Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 129 : Nói mơ
Ngày đăng: 18:03 30/04/20
💋 edit: Phương Moe 💋
Lục Linh Lung hậm hực trở về, liền đi đến chỗ Mạnh thị cáo trạng, vừa vặn Lục Hành Chu cũng ở đấy.
Lục Linh Lung giàn giụa nước mắt, lấy cây trâm hoa hồ điệp xuống khỏi búi tóc, nàng bực tức muốn ném trâm hoa xuống đất, nhưng nghĩ đến đôi vòng tay kia đã không còn, đến trâm hoa này mà cũng bị phá hỏng, vậy chẳng phải nàng càng chịu thiệt sao?
Vai Lục Linh Lung run run, nắm chặt trâm hoa trong tay, hướng về Mạnh thị nói:
“Giang Diệu kia khinh người quá đáng, nàng ta đi giúp đỡ cái người nhà quê kia bắt nạt nữ nhi. Lấy trâm hoa hồ điệp của Lục Bồng Bồng đổi lấy vòng tay của nữ nhi…”
Lục Linh Lung nức nở không ngớt, chỉ thiếu mỗi nước lăn lộn om sòm mà thôi, Lục Linh Lung càng nghĩ càng thấy không cam lòng, tức giận nói tiếp:
“Nữ nhi phải đến đó lấy về, cái vòng tay kia chính là của nữ nhi.”
Mạnh thị bất đắc dĩ ôm nữ nhi an ủi một phen, nhìn bộ dáng khóc lóc chật vật này thì có chút đau đầu, nói:
“Đều đã nói với con rồi, nha đầu kia hiện tại là Vương phi, cho dù có bắt nạt con thì con cũng vẫn phải nhịn.”
Nói xong, Mạnh thị gọi nha hoàn vào đổi cho nữ nhi một xiêm y khác.
Đến khi Lục Linh Lung khóc tố một phen xong, rồi được đưa trở về viện của mình, Mạnh thị mới quay về nhi tử vẫn không nói tiếng nào ở bên cạnh, lông mày Mạnh thị nhíu chặt nói:
“Con nhìn thấy rồi đấy, muội muội của con bị bắt nạt thành bộ dáng này. Con phải cố gắng đọc sách, để lấy lại thể diện cho nương.”
Lục Hành Chu mím môi, nói:
“Nương… Nàng, nàng khi còn bé rõ ràng rất biết điều.”
Nói “Nàng” ở đây, tất nhiên không phải là chỉ Lục Linh Lung.
Lục Hành Chu thở dài một hơi. Hắn còn nhớ khi Giang Diệu còn bé, thân thể gầy gò suy yếu, mặc dù là tiểu tổ tông kim tôn ngọc quý của Trấn Quốc Công phủ, nhưng tính tình ôn hoà vô cùng, nửa điểm kiêu ngạo cũng không có.
Sau khi nàng bị rơi xuống nước rồi bệnh nặng một thời gian, đến khi thân thể tốt hơn thì tính tình nàng cũng hoạt bát theo, càng làm cho nhiều người yêu thích.
Mạnh thị lạnh lùng nói một tiếng:
Đi tới hồ sen, đã thấy lương đình bên cạnh hồ sen, Bình Ca đang khóc lóc thảm hại.
Giang Diệu nhanh chóng đi tới, nhìn Vương ma ma bên người Bình Ca hành lễ, chỉ hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Giang Diệu nhìn bánh ngọt rơi tán loạn trên mặt đất, cho rằng tiểu nam hài này vì làm rơi bánh ngọt nên mới khóc lóc thương tâm như thế, nàng đang muốn an ủi, đã thấy tiểu nam hài ngước đôi mắt ướt nhẹp nhìn nàng, nức nở kêu:
“Thẩm… Thẩm thẩm.”
Vì lần trước từng cùng Giang Diệu làm bánh ngọt, Bình ca xưa nay không thích cùng người khác thân cận, nhưng lại yêu thích vị Tam thẩm thẩm này.
Giang Diệu lúc này mới kinh hãi, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Bình Ca lên, tỉ mỉ đánh giá, thấy bên má trái của hắn có chút sưng đỏ, nàng lập tức quay sang hỏi Vương ma ma:
“Mặt của Bình Ca tại sao lại như thế này?”
Vương ma ma giống như là sợ, ấp úng không dám nói. Giang Diệu nhìn dáng vẻ này của Vương ma ma, lửa nóng đều muốn lớn lên rồi.
Vương ma ma lúc này mới nói:
“Vừa nãy lão nô cùng Nhị công tử ở chỗ này cho cá ăn, vừa vặn Đại tiểu thư cũng lại đây. Đại tiểu thư lấy bánh ngọt trong tay lão nô, Nhị công tử liền chạy theo Đại tiểu thư, sau đó Nhị công tử không cẩn thận bị ngã xuống đất, Đại tiểu thư thấy thế, lúc này mới ném bánh ngọt chạy đi.”
Cái trán của Giang Diệu thình thịch nhảy lên, cuối cùng đã rõ ràng vì sao khi còn bé mẫu thân lại đau đầu với Tam ca nàng.
Quý phủ mới có một Lục Linh Lung mà yên tĩnh chưa nổi ba ngày đã lại bắt đầu gây chuyện, nếu có thêm mấy hỗn thế ma vương như thế, vậy không phải là hỗn loạn sao, đúng là làm nữ chủ nhân không hề dễ.
Lúc này Bảo Cân nhỏ giọng quay về Giang Diệu nói:
“Vương phi, Đại công tử đến.”
Giang Diệu ngẩn người, vừa ngẩng đầu lên, quả thực thấy Lục Hành Chu chi lan ngọc thụ đi tới. Nhìn Lục Hành Chu dung mạo tuấn nhã, ăn mặc một thân trường bào màu xanh, bộ dáng thư sinh, cũng khó trách quý nữ trong kinh thành lại hay lén lút nghị luận về hắn.
Giang Diệu tuy rằng không muốn nhìn thấy hắn, nhưng trước mắt đúng là không việc gì phải tránh. Nếu là tránh né, chính là có tật giật mình.
Nói đến mới nhớ, từ hồi nàng vào cửa còn chưa từng thấy Lục Hành Chu.