Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 17 : Cướp Người
Ngày đăng: 18:01 30/04/20
edit: Phương Moe
Nửa canh giờ sau, Tạ di nương liền mang Tạ Nhân đến Cẩm Tú viện, không nói
hai lời liền trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Kiều Thị.
Đôi mắt Tạ
Nhân đỏ hồng, sưng to như quả hạnh đào, rõ ràng là vừa khóc một trận
lớn, nhưng sống lưng thẳng tắp, dù Tạ di nương lôi kéo cũng không chịu
quỳ xuống.
Tạ di nương ăn mặc một thân sắc hoa phù dung, vạt áo
thêu hoa bối tử, phía dưới là chiếc quần bách thuỷ thướt tha, bên hông
buộc đai lụa hồng phấn, ôm chặt lấy vòng eo dương liễu, nhỏ nhắn tinh
tế, không đủ một nắm.
Tạ di nương có được khuôn mặt trắng sứ, cằm đầy đặn, mắt nước long lanh, mang một loại khí chất liễu rủ trong gió. Nam
nhân đại thể yêu thích nữ tử mảnh mai, luận dung mạo thì Tạ di nương kém xa Thích thị, nhưng Giang tam gia chính là thích cái dạng như Tạ di
nương, nữ tử càng nhu nhu kiều kiều, hắn càng nguyện ý đặt trong lòng
bàn tay mà sủng ái.
Mà Thích thị, dung mạo tuy đẹp, lại quá hung hăng, tân hôn vừa qua, Giang tam gia đi Hạm Đạm quán qua đêm, liền
giống như nghĩa vụ mỗi tháng trả lương.
“... Nhân nhi!” Tạ di nương giọng điệu nặng mấy phần.
Tạ Nhân khóc đến oan ức. Dung mạo của nàng cùng Tạ di nương có sáu, bảy
phần tương tự, so với Tạ di nương thì Tạ Nhân rực rỡ hơn chút. Tạ Nhân
một đôi mắt hạnh rưng rưng nhìn sắc mặt tức giận của Kiều Thị, rồi nhìn
sang Giang Diệu trong lồng ngực Kiều Thị, đầu gối nàng làm sao cũng
không cam lòng quỳ xuống. Tạ Nhân muốn lắc đầu, lại bị Tạ di nương dùng
lực lớn kéo xuống làm nàng trực tiếp quỳ trên mặt đất, có lẽ là lực đạo
quá lớn, đầu gối va chạm vào mặt đất âm thanh đặc biệt rõ ràng, Tạ Nhân
đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt rì rào lăn xuống, oan ức
không sao tả hết. Thấy nàng chỉ giơ tay lau mặt một cái, cắn môi nhịn
đau xuống, không khóc thành tiếng.
Nếu là người không biết nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên, sợ là sẽ phải đau lòng cho tiểu cô nương tám tuổi.
Tâm trạng Giang Diệu không nói lên lời, liếc mắt nhìn, liền quay đầu ôm lấy cổ Kiều Thị, đem cằm đặt ở vai Kiều Thị, gọi: “Nương...”
Kiều Thị vuốt ve sống lưng khuê nữ, nhìn Tạ di nương quỳ trên mặt đất nói nói:
”Tạ di nương làm cái gì vậy? Nếu là bị Tam đệ nhìn thấy, còn tưởng rằng ta làm khó dễ ngươi.” Nói xong nhìn về phía Hứa ma ma bên cạnh, “Đem Tạ
di nương nâng dậy.”
Hứa ma ma tiến lên nâng Tạ di nương nhưng lắc đầu một cái, nàng rưng rưng hướng về Kiều Thị dập đầu một cái, sau đó nâng
mặt nhìn Kiều Thị, nói: “Phu nhân, là thiếp thân không có giáo dục tốt
Nhân Nhi. Chỉ là bây giờ, Nhân Nhi có thể dựa vào, cũng chỉ có một người tỷ tỷ là thiếp thân, thiếp thân không cầu cái khác, chỉ cầu phu nhân có thể để Nhân Nhi tiếp tục ở lại Trấn Quốc Công phủ. Thiếp thân van cầu
người.”
Lục Hà đi theo phía sau Lục Lưu, liếc mắt nhìn, nhận ra đây là xe ngựa của
Trấn Quốc Công phủ, mới nói: “Thế tử gia, có muốn hay không thuộc hạ —— “
“... Không cần.” Lục Lưu lạnh nhạt nói.
Một lúc sau, Giang Thừa Ngạn trấn an được muội muội, làm cho nàng ngoan
ngoãn chờ ở trên xe ngựa, không cho phép đi xuống, lúc này mới vén rèm
lên nhảy xuống xe ngựa, đúng lúc cũng thấy Lục Lưu đứng phía bên kia
liền hướng về phía Lục Lưu đi đến.
Lục Lưu lớn tuổi hơn chút, đương
nhiên sẽ không cùng Giang Thừa Ngạn mới mười tuổi tính toán gì đó, biết
được ý đồ hắn đến, liền lui qua một bên.
Lục Hà hiểu ý, tiến lên
khuyên can Giang Thừa Ngạn. Giang Thừa Ngạn bĩu môi, nhìn Lục Lưu hét
lên: “Lục Lưu, nếu ngươi là một nam tử hán, chúng ta liền đường đường
chính chính đánh một trận. Ta thay muội muội ta hả giận, nếu là đánh
không lại ngươi, ta tự nhận không có bản lĩnh, ngươi để thị vệ hỗ trợ là chuyện gì hả? Ai.........Ta nói ngươi không nghe thấy sao, ngươi chạy
cái gì?”
Bị Lục Hà cao to ngăn cản trước mặt, chân Giang Thừa Ngạn
nhảy lên nhảy xuống mấy cái, loi choi như con đười ươi ngốc nghếch. Thấy Lục Lưu càng chạy càng xa, Giang Thừa Ngạn trong lòng nhất thời căm tức.
Lục hà công phu lợi hại, chỉ cần ngăn Giang Thừa Ngạn, không làm hắn bị thương, đối với Lục Hà mà nói là việc nhỏ như con thỏ.
Lục Hà vẻ mặt ôn hòa nói: “Tam công tử có chuyện gì từ từ nói.”
Giang Thừa Ngạn mở to mắt trừng Lục Hà, bực bội nói: “Ngươi mau mau tránh ra cho ta!”
Lục Hà hành xử lễ độ biết điều, cười cười nói không thể.
Giang Thừa Ngạn xì một tiếng, lườm hắn.
Lại nhìn sang Lục Lưu, vào lúc này đã đi tới bên cạnh xe ngựa Trấn Quốc Công phủ.
Lục Lưu giơ tay vén rèm xe lên, liền ôm lấy tiểu nữ oa vẻ mặt còn đang sững sờ nhìn hắn. Ôm nàng ra ngoài xa sau đó nhảy sang chiếc xe ngựa sơn đen tuyền đang đỗ bên cạnh, chớp mắt xe ngựa liền chạy mất.
-----ooOoo-----
Tác giả có lời muốn nói:
•
Tam ca: Thả muội muội ta ra! Nếu không ta cho ngươi thấy ta có một trăm
loại phương pháp để ngươi không tiếp tục chờ được nữa o( ̄ヘ ̄o#)
Lục Lưu: = =