Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 19 : Long Phượng

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


•edit: Phương Moe



Hôm nay Giang Diệu chải hai búi tóc nụ hoa tỉ mỉ tinh xảo, trên tóc cài

trâm hoa chân châu rực rỡ óng ánh, dưới mái lưu hải là đôi mắt to tròn

lung linh như mặt nước hồ thu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, tuy vẫn chưa

thể hồng hào như mấy tiểu nữ oa bình thường, nhưng bây giờ đã không còn

vẻ yếu ớt xanh xao của ngày xưa, mà dường như giống như một nụ hoa mềm

mại e ấp bên những giọt sương sớm mai.



Tiểu nữ oa tuổi nhỏ, người

ta sẽ không chỉ quan tâm ngũ quan tinh xảo đến mức nào, quan trọng nhất

còn phải có thịt mập mập, như thế người nhìn liền yêu thích



Giang Diệu nghe Thập nhất hoàng tử gọi nàng như vậy, liền nghiêng mặt sang

bên ngẩng đầu lên nhìn nhìn Lục Lưu nhưng thấy vẻ mặt hắn không biểu lộ

gì, vẫn lạnh nhạt như bình thường.



Lục Lưu dắt tay Giang Diệu đến chỗ bàn, sau đó hắn cúi xuống ôm nàng lên, đặt nàng ngồi cẩn thận ở trên ghế bên cạnh hắn. Hắn liếc nhìn mấy cái bánh ngọt để trên đĩa hồng hoa, vì mang lên đã lâu nên nhìn không còn được thơm ngon nữa, Lục Lưu

thoáng nhíu lông mày, sau đó cố ý gọi tiểu nhị đem mấy đĩa bánh ngọt mới lên để cho cô nhóc bên cạnh ăn.



Lục Lưu tự mình rót một chén nước, đặt ở trước mặt Giang Diệu, nói:



”Trước tiên uống nước đã.”



Giang Diệu gật đầu, ngoan ngoãn khéo léo “Vâng” một tiếng.



Thập nhất hoàng tử ngồi phía đối diện nhìn tiểu nữ oa, càng nhìn càng cảm

thấy đáng yêu, hắn cảm thấy thái độ của Lục Lưu đối với tiểu nữ oa này

rất kì quái, trong lòng ngứa ngáy không nhịn được, vừa tủm tỉm cười nói

vừa đưa tay ra:



”Vị tiểu muội muội này thật là đáng yêu nha...”



Tay hắn còn chưa kịp bóp bóp mặt nhỏ của Giang Diệu, thì nửa đường đã bị Lục Lưu gõ một phát vào tay khiến hắn phải rụt tay lại.



Giang Diệu nâng chén nước lên vừa uống vừa cười meo meo, nàng thật sự có chút cảm kích Lục Lưu ra tay. Dù là đời trước, hay đời này, nàng đều không

thích động một tý là lại bị người bóp mặt.



Thập nhất hoàng tử cảm thấy mất hứng không vui, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút đáng yêu của

trẻ con liền xị xuống, giống như người khác thiếu nợ của hắn mấy trăm

lạng bạc vậy.



Hai tay hắn chống cằm, khuôn mặt con nít tinh xảo hờn dỗi, lẩm bẩm nói:



”Đường ca không thương ta nữa.” Ngữ khí này mang chút ý vị làm nũng Lục Lưu.



Giang Diệu nhìn nhìn vị Thập nhất hoàng tử này cùng với Cửu công chúa bên cạnh hắn.



Tỷ đệ hai người tuy nói là long phượng thai, dáng dấp dường như giống nhau hoàn toàn, nhưng tính tình này thì tuyệt nhiên là không giống.



Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử chính là con của Vinh phi đã qua đời.



Nói tới vị Vinh phi này cũng là một nhân vật không tầm thường.
Thập nhất hoàng tử cười cười, cầm một khối bách hợp hạt thông đưa cho Vệ Bảo Linh.



Đạt được ý mình muốn, Vệ Bảo Linh mới vui vẻ, nói: “Biểu ca thật tốt.”

Dường như nghĩ tới điều gì, Vệ Bảo Linh vội hỏi, “Đúng rồi, muội mới

quen một người bạn.” Vệ Bảo Linh hướng về phía sau nhìn nhìn, “Đây là

Linh Lung, còn có ca ca của Linh Lung.”



Ánh mắt Giang Diệu vẫn

rơi trên người Vệ Bảo Linh, dĩ nhiên không nhìn thấy phía sau nàng có

hai huynh muội Lục Hành Chu cùng Lục Linh Lung.



Lục Hành Chu hôm nay

ăn mặc một thân cẩm bào màu xanh lục, là một thiếu niên phong độ nhã

nhặn, khi nhìn thấy Lục Lưu, vội vàng kêu một tiếng “Tam thúc”, thái độ

thật là cung kính.



Lục Lưu mặt mày lành lạnh, thái độ hờ hững “Ừm”

một tiếng. So với Lục Hành Chu lớn hơn ba tuổi thôi, có điều hắn đúng là ra dáng một tam thúc.



Lục Hành Chu ngoan ngoãn biết điều, hắn vừa

vào cửa liền nhìn thấy Giang Diệu, nhất thời mặt mày vui vẻ nhìn Giang

Diệu, nụ cười ôn hòa, xem như là chào hỏi, sau đó hướng về Thập nhất

hoàng tử cùng cửu công chúa hành lễ.



Lục Hành Chu rất có phong độ,

nếu không có sự tình đời trước, ở trong mắt Giang Diệu, hắn vẫn luôn là

một thiếu niên hiền lành lịch sự quân tử khiêm tốn. Chỉ tiếc, bây giờ

Lục Hành Chu dù chưa bị Tạ Nhân mê hoặc, nhưng trong lòng nàng chung quy vẫn có mụn nhọt. Sự thù hận, cũng là có.



Cho tới Lục Linh Lung, đúng là không có giáo dưỡng tốt như Lục Hành Chu. Nàng được nuông chiều, xưa nay đều là mắt cao hơn đầu, ở Tuyên Vương phủ, có tổ phụ Tuyên Vương

làm chỗ dựa, cho dù là tam thúc Lục Lưu này, nàng cũng không để vào mắt. Lục Linh Lung tuổi tuy nhỏ, nhưng trong mắt chỉ yêu thích kết giao với

nữ nhi quyền quý, thí dụ như La An quận chúa.



Hôm nay Lục Linh Lung

tình cờ gặp Vệ Bảo Linh, biết được thân phận của nàng, tự nhiên có ý

định muốn cùng nàng kết giao, mà Vệ Bảo Linh tính tình đơn thuần, Lục

Linh Lung nhiệt tình một chút, hai tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nhau, tự

nhiên rất nhanh sẽ thân thiết.



Lục Linh Lung biết trước mặt là

Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa, nên vội vàng quy củ tiến lên hành lễ, nụ cười cực ngọt, chính là muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hai

người.



Đời trước Giang Diệu cùng Lục Hành Chu qua lại, nên nàng cũng nhìn quen bộ dáng Lục Linh Lung muốn leo lên quyền quý.



Bây giờ Tuyên Vương không thích Lục Lưu, nàng đối với tam thúc này cũng

không có bao nhiêu kính trọng. Trong phủ còn đỡ, vì dù sao có Lão vương

phi thương yêu Lục Lưu nên nàng không dám đắc tội, nhưng đến khi ra bên

ngoài thì liền tỏ thái độ không quen biết, không chào hỏi, dường như đây là chuyện cực bình thường.



Có điều sau này Lục Lưu quyền thế ngập trời, chỉ sợ Lục Linh Lung lại ân cần tôn kính, chỉ thiếu điều đem hắn lên làm cha.