Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 25 : Cào
Ngày đăng: 18:02 30/04/20
Hoắc Tuyền thông tuệ, chơi trò này cũng nhiều hơn, lại tổng kết kinh nghiệm nên đã sớm đoán được chỗ núp của nhóm tiểu cô nương.
Trong vòng không đến một bài nhạc liền đem các tiểu cô nương trốn phân tán ở Linh Lan viện lần lượt tìm ra. Chạy đi tìm có chút nhiều, lúc này gò má Hoắc Tuyền đỏ bừng, chóp mũi cũng chảy mồ hôi, mặt mày vui vẻ ý cười, bờ môi hồng hào, nhìn khá là xinh đẹp đáng yêu.
Hoắc Tuyền nghiêng đầu nhìn bên cạnh Tiết Kim Nguyệt, trợn to hai mắt, nói: “Ồ? Còn thiếu Diệu Diệu.”
Tiết Kim Nguyệt nhìn nhìn nhóm tiểu cô nương bị tìm thấy, mắt to trong veo như nước thuận theo nhìn một phen, quả nhiên không thấy Giang Diệu khả ái đâu.
Tiết Kim Nguyệt lập tức nhếch môi cười vui vẻ, nói: “Trong ngày thường Diệu Diệu cực ít chơi đùa, nhưng nghĩ tới chơi lần đầu tiên liền ngay cả A Tuyền cũng tìm không được nha!”
Tiết Kim Nguyệt rất thích chơi trò này, nhưng Hoắc Tuyền lại hiểu quá rõ nàng, nên mỗi lần nàng đi trốn, đều sẽ dễ dàng tìm thấy nàng—— mà hôm nay nàng lại bị Hoắc Tuyền tìm thấy đầu tiên. Nên khi nghe tin Hoắc Tuyền không tìm được Giang Diệu, Tiết Kim Nguyệt liền có cảm giác vinh dự, cảm thấy tiểu biểu muội của nàng đã cho nàng một cái danh dự lớn.
Hoắc Tuyền có chút sĩ diện, trò chơi trốn tìm này là sở trường của nàng, nàng không muốn bị Tiết Kim Nguyệt cười chê, liền tiếp tục đi tìm.
Tiết Kim Nguyệt rõ ràng lớn hớn Hoắc Tuyền một tuổi, nhưng giống như cái đuôi nhỏ, cười hì hì theo sau Hoắc Tuyền, thật muốn nhìn thấy Hoắc Tuyền phải mất nhiều thời gian tìm Giang Diệu.
•
Giang Diệu lúc này đang bị Lục Lưu ôm đến chỗ chòi bát giác nghỉ mát.
Lục Lưu đem tiểu cô nương đặt ở trên băng đá, sau đó cũng tự mình ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương ngoảnh sang một bên, nhất định không chịu nhìn hắn, tỏ vẻ mình đang bất mãn, Lục Lưu lúc này mới ra hiệu cho Lục Hà theo ở phía sau.
Lục Hà hiểu ý, đem bánh ngọt cùng bánh chưng đường đã chuẩn bị kĩ càng đưa cho Lục Lưu.
Lục Lưu tiếp nhận bọc giấy rồi mở ra, ngón tay thon dài lấy một viên bánh chưng đường óng ánh long lanh, đưa đến bên miệng Giang Diệu, nói: “Ăn đi!”
Giọng điệu dụ dỗ.
Khuôn mặt bánh bao của Giang Diệu vẫn cứ hờn dỗi bất mãn, thiếu niên trước mặt này thực sự đáng gét, hắn làm bộ dáng ôm nàng đi như là chuyện cực kì đương nhiên, không hề cảm thấy tuỳ tuỳ tiện tiện mang nàng đi là không hề tử tế.
Giang Diệu liếc mắt xem xét miếng bánh chưng đường đang ở bên miệng, lông mày giật giật, nhất định không há mồm. Nàng mới không phải là tiểu nữ oa sáu tuổi, đừng hòng lấy một viên bánh chưng đường là có thể hấp hẫn được nàng, hơn nữa...nàng nhìn gò má trái của Lục Lưu có một vết cào, khiến nàng không được tự nhiên liền chớp chớp mắt. Vết cào này là do lúc Lục Lưu ôm nàng lên, nàng giãy dụa muốn xuống nên mới không cẩn thận cào vào má hắn.
Nhưng nhắc đến cũng kì quai, nàng không để móng tay, vậy mà lập tức cào má hắn hồng như vậy, mơ hồ còn thấy vết máu. Có điều vết cào này cũng không phải nghiêm trọng, tại Lục Lưu da dẻ quá mức trắng nõn, nên nhìn vết cào này mới đặc biệt giật mình.
Thấy nàng nhất quyết không há mồm, Lục Lưu đột nhiên nở nụ cười, đem bánh chưng đường để lại gói giấy, nói:
“Ta đã quên, ngươi mới vừa rơi răng nha, vẫn là nên ăn ít đường một chút đi.”
Sau đó hắn cầm một miếng hoa quế cao, đưa tới.
Nghe hắn nói xong, Giang Diệu liền quay đầu lại trợn mắt lườm hắn một cái, đồ đáng gét. Nghĩ đến việc mình bị rơi mất một cái răng, Giang Diệu liền không muốn nói chuyện cùng hắn. Đáng lẽ từ nãy nàng nên cào hắn mạnh tay một chút...hừ, không những phải mạnh tay mà còn phải cào thêm mấy vệt mới đúng.
Có điều ——
Lý ma ma hiểu ý, cho bốn nha hoàn còn lại lui xuống, chỉ để lại Hướng Vũ cùng Linh Lộ căn dặn một phen, sau đó cho người dẫn tới Ngọc Bàn viện của Lục Lưu.
Khi người đã đi, Lão vương phi thở dài nói: “Ngươi nói liệu Tôn nhi này của ta sẽ không hồ đồ như cha hắn chứ?”
Lão vương phi nghĩ đến đây có chút phát sầu. Nhi tử phong lưu thành tính, còn tiểu Tống thị kia thì chỉ giỏi hồ mị người, không có nửa điểm phong độ chủ mẫu, nghĩ đến liền thấy tức giận. Sao nàng lại sinh ra nhi tử hư hỏng như vậy. Rồi Tôn nhi vừa sinh ra đã không còn nương, càng nghĩ nàng càng thấy đau lòng.
Lý ma ma động viên nói: “Thế tử gia là chính nhân quân tử, lão nô thấy tính tình cũng không giống như Vương gia.” Ở bên người hầu hạ Lão vương phi đã lâu nên Lý ma ma nói chuyện tự nhiên cũng trực tiếp. Đừng nói là người ngoài, liền ngay cả Lý ma ma là hạ nhân cũng cảm thấy Vương gia thật là vô liêm sỉ, nếu không có Lão vương phi ở đây, sợ là thật sự sẽ làm ra thứ chuyện hồ đồ.
Lão vương phi lúc này mới yên tâm gật đầu.
Có điều nếu không có việc ngày hôm qua, lão vương phi cũng sẽ không vội vã cho Tôn nhi nha hoàn thông phòng.
Lục Lưu hiện nay đã mười bốn, đã biết đến chuyện nam nữ ân ái. Hôm qua Lão vương phi nhìn thấy Tôn nhi từ bên ngoài trở về, trên khuôn mặt tuấn tú của Tôn nhi có một vết cào hồng hồng. Lão vương phi là người từng trải, hiểu chuyện này có chút ám muội, liền cũng không hỏi nhiều.
Nhưng chuyện này, vẫn để trong lòng. Tôn nhi không thích có nhiều người hầu hạ, trong Ngọc Bàn viện nha hoàn lại ít, hiện nay cũng đã trưởng thành, thân thể cần thư giãn, nếu thời điểm ở bên ngoài chẳng may không chịu nổi dụ hoặc, bị nữ tử hồ mị quyến rũ như vậy dễ xảy ra mấy chuyện đồi bại.
Buổi tối khi Lục Lưu từ thư phòng trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị tắm rửa thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, tay đang chuẩn bị cởi áo bào liền dừng lại, nghiêng đầu lạnh lùng nói:
“Ai?”
Hai nhà hoàn phía sau bình phong lập tức đi vào, hướng về phía Lục Lưu hành lễ.
Đây chính là hai nha hoàn Hướng Vũ và Kinh Lộ mà ban ngày Lão vương phi tự mình tuyển cho Tôn nhi.
Hướng Vũ tư thái yểu điệu, đường cong lồi lõm như sắc vi đầu cành khoe dáng; Linh Lộ lại xinh đẹp, đáng yêu tựa như tân hà mới nở ngày hè.
Hướng Vũ tuổi lớn hơn Linh Lộ, hiểu được đến hầu hạ Thế tử gia là chuyện như nào nên tâm trạng khó tránh khỏi có chút kích động. Nàng thoáng nhấc mi, nhìn ngũ quan Thế tử gia tuấn mỹ, nhất thời mặt liền đỏ hồng, mở miệng nói: “Bẩm Thế tử gia, là Lão vương phi để bọn nô tỳ đến hầu hạ người.”
Nàng thấy Thế tử gia đang chuẩn bị cởi y phục để tắm rửa, liền chủ động tiến lên phía trước nói: “Để nô tỳ hầu hạ Thế tử gia thay y phục.”
Hướng Vũ nói xong thì Linh Lộ ở một bên cũng xấu hổ tiến lên phía trước.
Ngay khi tay Hướng Vũ muốn đụng vào đai lưng của Lục Lưu, thì gương mặt tuấn tú của Lục Lưu liền trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
“Thế tử gia?”
Hướng Vũ kinh ngạc nhấc mi, nhưng nhìn thấy thiếu niên trước mặt trở nên âm u, khí thế lạnh lẽo liền không dám nói thêm một chữ. Khí thế kia, hoàn toàn không giống như thiếu niên mười bốn tuổi.
Hướng Vũ nhất thời hoảng hốt một trận, vội vàng liếc mắt nhìn về phía Linh Lộ, sau đó hai người cùng nhau quỳ gối hành lễ, chật vật lui ra ngoài.
Trong bình phong, Lục Lưu thoáng nhíu mày, nhớ tới chuyện hôm qua, nhất thời rõ ràng vì sao tổ mẫu bỗng nhiên an bài nha hoàn cho hắn, lúc này mới bất đắc dĩ thở dài, giơ tay bóp bóp mi tâm.