Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 36 : Đau lòng
Ngày đăng: 18:02 30/04/20
edit: Phương Moe
Hôm nay nữ nhi chịu uỷ khuất, bữa tối Kiều Thị ăn đều không thấy ngon miệng. Giang Chính Mậu đau lòng thê tử, liền dặn dò nha hoàn chuẩn bị sẵn bữa ăn khuya. Chờ đến khi Kiều Thị từ Cẩm Tú viện của nữ nhi trở lại, vào trong phòng đã thấy Giang Chính Mậu một thân y phục lụa tơ tằm xanh ngọc thêu chữ vạn, đang ngồi chờ ở trên ghế thái sư.
Ngũ quan Giang Chính Mậu tuấn mỹ kiên cường, vẻ mặt vốn là hờ hững nhưng vừa thấy được thê tử đi vào, nhất thời lộ ra vẻ ôn hoà, tiến lên nắm lấy bàn tay mềm mại của thê tử, hỏi: "Diệu Diệu ngủ rồi?"
Kiều Thị gật đầu, liếc mắt nhìn bàn ăn khuya, mỉm cười nhìn Giang Chính Mậu: "Chàng biết thiếp không ăn khuya mà." Giang Chính Mậu thường ngày công vụ bề bộn, có lúc bận bịu đến nửa đêm mới từ thư phòng đi ra, Kiều Thị sẽ chuẩn bị cho hắn đồ ăn khuya, còn nếu hắn không bận bịu thì phu thê hai người đều sẽ không ăn khuya. Mà ngày hôm nay, Giang Chính Mậu mới ở thư phòng một chút đã trở về phòng ngủ, phần ăn khuya này hiển nhiên không phải để cho hắn ăn. Kiều Thị biết phu quân của mình tuy là nam nhân lẫm lẫm liệt liệt, có chút bá đạo, nhưng đối với thê tử là nàng thì đặc biệt quan tâm tỉ mỉ cùng yêu chiều.
Phần ăn khuya này là phu quân chuẩn bị cho nàng.
Chỉ là Kiều Thị thích chưng diện làm đẹp, vì vậy để giữ cho vóc dáng được thon gọn yểu điệu, từ mười mấy tuổi nàng đã bắt đầu hạn chế các loại thức ăn dễ béo, trong ngày thường mấy món điểm tâm ngọt nàng cũng không động vào một chút, chứ đừng nói là ăn khuya.
Giang Chính Mậu tất nhiên là hiểu thê tử, nhưng vẫn không buông tha, hắn dỗ dành thê tử: "Buổi tối nàng ăn không nhiều, giờ nhiều hay ít thì cũng ăn một chút, nhé?"
Kiều Thị suy nghĩ một chút, vẫn là không phụ sự quan tâm của Giang Chính Mậu, ngồi xuống bắt đầu ăn. May mà phu quân là người tỉ mỉ, nên đồ ăn chuẩn bị cũng không quá ngọt ngấy. Kiều Thị ăn hết nửa bát tổ yến cũng với bánh táo đỏ, xong rồi phu thê hai người mới đi vào nghỉ ngơi.
Sau khi vận động trên giường một trận thoải mái, Giang Chính Mậu ôm thê tử như phù dung vào trong ngực, hôn một cái lên tóc mai nàng, âm thanh trầm thấp dễ nghe nói: "Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút."
Kiều Thị gật đầu, ôm lấy cánh tay phu quân, nói: "Có điều hôm nay hành động của Diệu Diệu làm cho thiếp thật bất ngờ. Lục Linh Lung kia so với Diệu Diệu lớn hơn một tuổi, thân thể cũng khoẻ mạnh hơn, không ngờ nàng lại bị Diệu Diệu đánh ngã..."
Tuy nói đánh nhau là không đúng, đặc biệt là cô nương gia, phải nên đoan trang hiền thục. Các gia đình giàu có trong kinh thành, gia đình nào mà không từ nhỏ đã bồi dưỡng nữ nhi thành có tri thức, hiểu lễ nghĩa? Nhưng trong giọng điệu này của Kiều Thị thì vui mừng là chiếm đa số, hiển nhiên không bởi vì nữ nhi hôm nay có cử chỉ thô tục mà tức giận.
Kiều Thị ngẩng mặt lên nhìn phu quân, hai gò má hồng hồng, đáy mắt mỉm cười nói: "Diệu Diệu thân thể không tốt, thiếp không cầu nàng sau này được hưởng nhiều vinh hoa phú quý, chỉ mong nàng khoẻ mạnh, nhưng nàng luôn được chàng và ba nhi tử che chở bảo vệ, thiếp càng lo lắng ngày sau nàng không thể biết bảo vệ chính mình, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, thiếp có thể thấy Diệu Diệu chúng ta có năng lực tự bảo vệ mình."
Cái gì mà thiện lương, cái gì rộng lượng, nàng mặc kệ, nàng chỉ cần nữ nhi không bị một chút oan ức.
Kiều Nguyên bảo ngẩng mặt lên, lộ ra một gương mặt mập mạp trắng nõn, mắt đen láy như hắc mã não, chớp chớp hỏi: "Đại ca ca tỉnh rồi sao?" âm thanh trẻ con thật dễ nghe.
Lục Hà nói: "Thế tử đang đọc sách."
Kiều Nguyên Bảo "Ồ" một tiếng, sau đó hài lòng chạy tiến vào.
Bên trong Lục Lưu đã sớm nghe được âm thanh ở bên ngoài. Trong tay là một quyển binh thư, Lục Lưu nghiêng đầu nhìn một chút, chỉ thấy một tiểu hài tử mập mạp mặc xiêm y màu xanh lam, còn phía sau hắn là hai nha hoàn, ngoài ra không có thêm ai khác. Lục Lưu thu hồi mắt, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Kiều Nguyên Bảo tất nhiên không có ý thức đến tâm tình trong mắt Lục Lưu, bèn chạy tới gọi: "Đại ca ca."
Lục Lưu ừ một tiếng.
Kiều Nguyên Bảo lại hỏi: "Cánh tay của Đại ca ca còn đau không?" Hỏi xong hắn lại tự mình bắt đầu nói thầm: "Vẫn còn đau đi, không nhanh như vậy khỏi đâu."
Lục Lưu thích thanh tĩnh, tiểu mập mạp này có chút ồn ào, nên không khỏi nhíu mày. Hắn hít sâu một hơi, đem sách trong tay gác qua một bên, hỏi: "Hôm nay chỉ một mình ngươi đến sao?"
"Đúng nha, đúng nha." Kiều Nguyên Bảo gật đầu, nhớ tới chuyện hôm qua, lại bắt đầu đau lòng: "Cái trán của tiểu biểu tỷ bị sưng đau, nên phải ngoan ngoãn chờ ở nhà, không thể cùng Bảo Bảo đến thăm Đại ca ca."
Lục Lưu dường như là không có nghe thấy, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Hồi lâu, mới quay đầu, nhìn tiểu mập mạp trước mặt, nói: "Vậy chúng ta đi thăm tiểu biểu tỷ của ngươi một chút, có được hay không?"
Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhỏ, nhìn Đại ca ca trước mặt, càng phát giác vị Đại ca ca này thân thiết thiện lương, không chỉ quan tâm hắn, còn quan tâm tiểu biểu tỷ của hắn nữa. Kiều nguyên bảo vội vàng gật đầu, nói: "Được... Được."