Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 39 : Gậy ông đập lưng ông

Ngày đăng: 18:02 30/04/20


Xe ngựa Tuyên Vương phủ chạy ở trên đường phố rộng rãi, nghe thấy âm thanh rao bán bên ngoài, Lục Lưu ra lệnh ngừng xe lại, phu xe đằng trước hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó xe ngựa liền dừng lại.



Bên trong xe, Lục Lưu vuốt ve cánh tay áo, sau đó hắn đưa tay vén màn xe lên, liếc mắt nhìn bên ngoài.



Ở phía ven đường có sạp hàng bán bánh bao, ông chủ là một nam tử khoảng ngoài ba mươi, mày rậm mắt to, nụ cười hiền hậu. Ông chủ đang lớn tiếng rao bán, bỗng nhiên lúc này có một phụ nhân quần vải đi đến, ôm trong lồng ngực một tiểu nữ oa khoảng ba, bốn tuổi. Tiểu Nữ Oa đầu chải lên quán phát, cột dây buộc tóc màu hồng, mi tâm có một nốt ruồi, béo ị, giống như tiểu hài tử trong tranh tết đi ra. Thấy người, tiểu Nữ Oa vui vẻ hô một tiếng “Phụ thân”.



Hai người này chính là thê nhi của ông chủ.



Ông chủ cùng thê tử nói vài câu gì đó, sau đó mới tiếp nhận nữ oa trong tay thê tử, tiểu Nữ Oa được cha mẹ ôm lấy, cười tủm tỉm hôn một cái lên má mẫu thân, sau đó lại hôn một cái lên má phụ thân.



Đây là khung cảnh gia đình quá bình thường, nhưng Lục Lưu lại nhìn cực chăm chú. Hắn thấy tiểu Nữ Oa được ông chủ ôm đến để trên ghế con, rồi đưa cho nàng cái bánh bao nhân thịt, sau đó đến giúp đỡ thê tử rao bán bánh.



Lục Lưu thả mành xuống, hô một tiếng Lục Hà.



Bên ngoài Lục Hà nghe được tiếng vang, vén rèm đem đầu thò vào, hỏi: “Thế tử gia có gì phân phó?”



Lục Lưu lạnh nhạt nói: “Đi mua mấy cái bánh bao.”



Lục Hà biết Thế tử gia không thích ăn bánh bao, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, xuống xe ngựa đi mua hai cái bánh bao thịt nóng hổi. Hắn một lần nữa lên xe ngựa, đem hai bánh bao đưa cho Thế tử gia.



Lục Lưu tiếp nhận bánh bao, ánh mắt chăm chú nhìn bánh bao trong tay. Bánh bao nhân thịt thơm phưng phức trắng nõn nà như hai con thỏ con, hiện nay nóng hổi, toả ra từng trận mùi hương khiến người ta cảm thấy đói bụng. Chủ sạp hàng này đúng là người thành thực, bánh bao thịt to lớn, vỏ bánh mềm mại, bên trong nhân thịt đầy đặn, cắn vào một miếng giống như là nhuyễn nộ tiên hương. Lục Lưu một mặt ăn bánh bao, một mặt đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng đem hai cái bánh bao thường ngày không thích ăn, đều ăn hết.



Đến Tuyên Vương phủ, Lục Lưu trước tiên đi đến chỗ Lão vương phi thỉnh an. Lão vương phi biết được hôm nay Tôn nhi có thương thế mà vẫn xuất môn, không nhịn được bèn trách cứ một phen, sau đó lệnh cho Lục Hà, lần tới không cho hắn lại hồ đồ. Lục Lưu thái độ ngoan ngoãn ở trước mặt Lão vương phi đáp lại, rồi tự mình đỡ Lão vương phi vào nhà nghỉ ngơi, sau đó mới tự mình trở về Ngọc Bàn viện.



Trên hành lang, Mạnh thị một thân bối tử sắc cam vừa mới qua thăm nữ nhi, giờ đang đi tìm phu quân Lục Thầm, lúc này vừa vặn lại gặp Lục Lưu đang đi tới trước mặt, Mạnh thị thoáng quỳ gối hành lễ, trên mặt cười vui vẻ nói: “Thế tử.”



Lục Lưu trả lời một tiếng “Đại tẩu”.



Mạnh thị khách khí, ân cần nói: “Lần trước Thế tử cứu Linh Lung, thiếp thân cũng không kịp cảm kích một phen.” Nàng xem xét nhìn cánh tay Lục Lưu, hỏi: “Thế tử giờ khỏe hơn chút chưa?”



Lục Lưu nói một câu không đáng ngại, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, khiến nụ cười trên mặt Mạnh thị cứng ngắc mấy phần. Chờ Lục Lưu đi rồi, Mạnh thị mới nhìn bóng lưng của hắn, mắng một tiếng: “Kiêu ngạo cái khỉ gì, nếu không phải là có Lão vương phi, vị trí Thế tử này còn không biết là của ai đâu.”



Nếu không có Lục Lưu, Tuyên Vương liền không có con trai trưởng, Vương phủ to lớn mày, tự nhiên là giao cho phu quân Mạnh thị - thứ trưởng tử Lục Thầm.



Chỉ tiếc Lão vương phi che chở Lục Lưu, mà Tuyên Vương này, mặc dù là quỷ phong lưu, nhưng lại hiếu thuận, chỉ cần Lão vương phi còn sống một ngày, đều không thể đem vị trí Thế tử cho con thứ mà hắn thương yêu. Trong đầu Mạnh thị ước gì Lão vương phi sớm chút quy tiên.



Mạnh thị vừa đi vừa lẩm bẩm “Quỷ đòi nợ”, “Sao quả tạ”, chờ tiến vào thư phòng của phu quân, mới tức giận đặt mông ngồi xuống.



Ngồi ở phía sau bàn gỗ lê, là một người thanh niên trẻ mặc thanh y trường bào, khí chất nho nhã, chính là thứ trưởng tử Lục Thầm của Tuyên Vương phủ.



Lục Thầm thấy Mạnh thị tức giận, thì hạ bút xuống, tiến đến nắm hai tay Mạnh thị, ôn nhu: “Làm sao? Là ai chọc nàng tức giận?”



Đôi mắt đẹp của Mạnh thị nén giận, đem chuyện mới gặp phải Lục Lưu nói ra. Sau khi nghe, Lục Thầm cười cười, nói: “Ta còn tưởng là có chuyện gì? Nàng nha, cũng không phải ngày một ngày hai quen biết Tam đệ, tính tình hắn lạnh nhạt, ta đây còn không thấy hắn cười qua bao giờ, nàng đừng để trong lòng.”



Mạnh thị hừ một tiếng, nói: “Làm sao? Chàng không bênh vợ mình, lại bênh đến tận người ngoài rồi.” Mạnh thị càng nói càng tức, trong ngực càng thấy không phục: “... Nếu không có Lục Lưu, chúng ta ở Vương phủ còn có thể thoải mái chút, hơn nữa Chu nhi cùng Linh Lung, thân phận cũng sẽ nâng lên một tầng cao. Chàng tự mình không hăng hái cũng coi như thôi đi, nhưng làm sao cùi chỏ lại chĩa ra bên ngoài.”
Giang Diệu không biết trong tải hồ lô của Lục Linh Lung bán thuốc gì, tốt nhất nàng cứ nên cẩn thật, sau đó Giang Diệu khẽ mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, phối hợp nói lời khách sáo với Lục Linh Lung:



“Không cần khách khí.”



Lục Linh Lung ừ một tiếng, đôi mắt linh động di chuyển, sau đó chỉ chỉ bên hồ sen đột nhiên nhô ra một con thỏ con, vui vẻ nói: “Diệu Diệu xem kìa, thỏ con thật là đáng yêu, chúng ta tới xem đi.”



Tiểu hài tử, đều yêu thích thỏ con đáng yêu, huống hồ đây còn là con thỏ trắng nhỏ, thân hình mập mạp, mềm mại như cục bông, đang cúi đầu gặm củ cà rốt, trông thật là ngây thơ đáng yêu. Giang Diệu xác thực yêu thích, nhưng nàng không lập tức chạy tới, mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Lục Linh Lung trước mặt, nói: “Chúng ta cùng đi đi.”



Nụ cười của Lục Linh Lung cứng đờ, sau đó gật đầu, liền đi cùng với Giang Diệu đi xem thỏ nhỏ, chỉ là bước chân lại thoáng chậm lại một chút, cố tình để Giang Diệu đi ở phía trước.



Thỏ con không sợ người lạ, chỉ mải mê gặm cà rốt. Thời điểm cách thỏ con khoảng hơn chục bước đi bộ, Giang Diệu bỗng nhiên dừng lại.



Lục Linh Lung không nhịn được hỏi: “Diệu Diệu, muội sao... Làm sao lại dừng lại rồi?”



Giang Diệu thân thủ nhanh nhẹn vươn tay ra nắm chặt tay Lục Linh Lung, thái độ kiên định nói:



“Chúng ta cùng đi.”



Thấy Lục Linh Lung hơi bất đắc dĩ nên Giang Diệu càng nắm chặt hơn, nói cái gì cũng không để nàng ta tránh thoát, lôi kéo nàng ta cùng đi tới. Nhưng thái độ Lục Linh Lung vừa mới hiền lành, giờ liền thay đổi ngay lập tức, nhíu mày nói không muốn, càng đi đến gần thỏ con thì Lục Linh Lung càng gấp gáp, thế là nàng liền giựt mạnh tay mình ra khỏi tay Giang Diệu uốn éo xoay người muốn rời đi.



Có lẽ biên độ động tác của Lục Linh Lung quá lớn, dưới chân không biết giẫm phải cái gì, liền bị trượt một cái, thân thể Lục Linh Lung liền hướng phía hồ sen mà lao xuống.



“Vù vù” một tiếng.



Lục Linh Lung rơi vào trong hồ, nhất thời bọt nước bắn lên tung toé.



Lục Linh Lung không biết bơi, giờ khắc này rơi xuống nước, hai tay ở trong ao liền giẫy giụa, thân thể lúc chìm lúc nổi muốn hô cứu mạng.



Lúc này Giang Diệu mới xoay người nhìn Lục Hành Chu đáng há hốc mồm, chớp chớp mắt mấy cái, chỉ vào Lục Linh Lung đang như vịt giãy chết ở trong hồ, vẻ mặt vô tội nói: “...Hành Chu ca ca, nàng bị ngã xuống...”



Lục Hành Chu giờ mới phản ứng lại, liền vội vàng nhảy vào hồ sen lạnh lẽo cứu muội muội.



Giang Diệu lẳng lặng đứng ở trên bờ, vẫn chưa kêu người đến cứu.



Lục Linh Lung này có tâm địa xấu nhưng lại không có đầu óc để làm chuyện xấu.



Nhìn vị trí của thỏ con đang ngồi trên đống cỏ này, mà vừa vặn đống cỏ này lại gần hồ sen nên quanh năm ẩm ướt, phía trên mơ hồ có thể thấy toàn rêu xanh, vừa nhìn thì sẽ biết vị trí này dễ dàng trơn trượt, nếu nàng chỉ chú ý thỏ con mà chạy tới, thì việc bị rơi xuống hồ sen cũng không có gì là bất ngờ. Hơn nữa vẻ mặt cùng cử chỉ của Lục Linh Lung quá mức chột dạ, muốn nàng không muốn nghĩ nhiều cũng không được.



Thời tiết hôm nay cũng không lạnh, lại có Lục Hành Chu đến cứu đúng lúc, rồi người lớn trong phòng khách cách đó không xa, nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Chỉ có điều Lục Linh Lung sẽ phải uống no nước hồ mà thôi.



Nàng muốn cho nàng ta uống nhiều một chút, cho nàng ta bài học để nàng ta biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.



Thấy Lục Hành Chu đã ôm được Lục Linh Lung, lúc này nàng cũng nên gọi người tới cứu rồi, nhưng ngay giữa lúc nàng đang chuẩn bị há mồm ra để gọi người, thì trước ngực bỗng nhiên có một cánh tay vòng tới, trực tiếp đem nàng ôm lên.