Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 41 : Xem chim non

Ngày đăng: 18:02 30/04/20


•edit: Phương Moe



Lục Hành Chu bỗng nhiên đứng bật dậy,  xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt thành thật nói: "Nhi tử muốn đi tìm Diệu Diệu xin lỗi."



Mạnh thị thật muốn bổ đầu nhi tử ra để xem rốt cục bên trong đầu hắn chứa não hay vỏ cây. Mạnh thị tức giận nói: 



"Xin lỗi? Ngươi muốn nói cái gì? Muốn nói là: mẫu thân của ngươi muốn hại nàng rơi xuống nước, sau đó để cả Trấn Quốc Công phủ coi chúng ta là địch sao? Chu nhi, ngươi thiện lương là chuyện tốt, nhưng cũng phải phân rõ ràng từng trường hợp. Hơn nữa hôm nay, ngươi cũng nhìn thấy, rơi xuống nước chính là muội muội ngươi, Giang Diệu kia đến nửa cọng tóc tơ cũng không thiếu."



"Nhưng là..."



"Nhưng mà cái gì! Mẫu thân muốn ngươi cố gắng đi lấy lòng Giang Diệu, nhất định phải làm cho nàng cùng ngươi tiếp xúc nhiều hơn." 



Hôm nay Mạnh thị nhìn thấy quan hệ của Lục Lưu và Giang Diệu có vẻ thân thiết, lấy tính tình Lục Lưu lạnh nhạt, làm sao có khả năng không lý do mà lại đối tốt với một tiểu Nữ Oa? Mạnh thị suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên cũng cho rằng đây là thủ đoạn của Lục Lưu muốn lôi kéo Trấn Quốc Công phủ. Bởi vậy, nàng càng không thể để cho Lục Lưu thực hiện được.



Lục Hành Chu đến cùng chỉ là hài tử mười tuổi, vẫn không thể chấp nhận nổi mẫu thân mình luôn tôn kính lại làm ra loại chuyện hại người, hơn nữa người đó mới chỉ là một tiểu hài tử, viền mắt hắn thoáng đỏ, lập tức xoay người chuẩn bị muốn ra ngoài. 



"Chu nhi." Mạnh thị lập tức gọi hắn lại, chỉ lo hắn làm ra chuyện điên rồ.



Lục Hành Chu không quay đầu lại, chỉ dừng lại bước chân, hít sâu một hơi, dựng thẳng sống lưng, nói: "Nương yên tâm, nhi tử sẽ không nói lung tung." Nói xong cũng trực tiếp đi luôn. 



Mạnh thị có chút hoang mang, đúng là bắt đầu hoài nghi, chuyện ngày hôm nay chính mình an bài có phải sai rồi hay không. Nhưng là....nàng thực sự không nghĩ ra được biện pháp khác. Mạnh thị cúi đầu, tiếp tục giúp Lục Linh Lung lau tóc.



Có lẽ là lau có chút mạnh tay, Lục Linh Lung khịt khịt mũi, bất mãn nói:



"Nương..."



"Câm miệng!" Mạnh thị quát lên.
Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, duỗi ngón tay ra đếm đếm.



Một, hai, ba, bốn...



Giang Diệu nở nụ cười xán lạn, con ngươi cong cong như vầng trăng khuyết, âm thanh ngọt ngào nói: 



"Lục ca ca.... Có năm con!!" 







Kiều Thị đứng phía trước cửa sổ trong phòng khách, nhìn tình cảnh này, khóe miệng cũng không nhịn được cười cười.



Hứa ma ma ở bên kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới Tuyên Thế tử nhìn lạnh nhạt như thế lại có kiên trì dỗ dành tiểu hài tử đến như thế."



Kiều Thị nguyên bản là vui mừng, nhưng nghe Hứa ma ma nói, trong lòng nàng liền không nhịn được lại đau lòng một phen. Nhìn hài tử kia thiếu thốn tình thương yêu của cha mẹ, nên vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt không cảm xúc, nhưng đây mới đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.



Kiều Thị nói: "Tháng sau sinh nhật Diệu Diệu, nhớ nhắc nhở ta gửi cho Tuyên Thế tử một cái thiếp mời." 



Hài tử khuyết yêu, nên thường xuyên tham gia náo nhiệt, như vậy tính tình cũng sẽ cởi mở lên.



Hứa ma ma gật đầu đáp một tiếng.



Kiều Thị lại nhìn một lúc. Dung nhan Kiều Thị đoan lệ, ánh mắt ngậm ý cười, con ngươi lưu chuyển xinh đẹp, chỉ là mỉm cười này vẫn chưa kéo dài bao lâu, liền nghĩ đến cử chỉ lúc trước của Lục Hành Chu. Ánh mắt Kiều Thị dần dần trở nên lạnh lẽo.



Thầm nghĩ: Món nợ ngày hôm nay với Mạnh thị, nàng khẳng định sẽ đáp trả đầy đủ!