Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 94 : Mừng thọ Tiết lão thái thái

Ngày đăng: 18:02 30/04/20


🌟 edit: Phương Moe 🌟



Giang Diệu tất nhiên là nhìn ra Tam thẩm thẩm đang giúp nàng hả giận, nàng liền mỉm cười nhìn nhìn.



Đối diện với đôi mắt vừa to vừa sáng rực rỡ của tiểu chất nữ, Thích thị đánh một lá bài trong tay, nói:



“Tiểu cô nương vây quanh chúng ta làm cái gì, mau mau đi ra sân viện chơi đùa đi.”



Nàng dừng một chút, lại cười cười nói một câu:



“... sau này thành thân thì muốn chơi đùa cũng không có cơ hội đâu.”



Giang Diệu bị Thích thị nói tới mặt đều đỏ tới mang tai, nhanh chóng hướng về Kiều Thị nói:



“Nương, vậy nữ nhi đi tìm Tiết biểu tỷ.”



Kiều Thị gật đầu, nhìn nữ nhi đi rồi, mới nói với Thích thị:



“Diệu Diệu còn nhỏ tuổi đấy.”



Ý này chính là —— không sớm kết hôn như vậy.



Chỉ là lời này lừa gạt người khác thì được nhưng làm sao có thể có tác dụng với Thích thị.



Ngày ấy Giang Thừa Nhượng đại hôn, Thích thị đã tận mắt thấy qua phong thái của Tuyên Vương, xác thực là tài năng xuất chúng, khí vũ hiên ngang.



Trong ngày thường nàng cũng từng nghe nói mấy chuyện của hắn, tuy rằng danh tiếng Tuyên Vương không được tốt, nhưng Thích thị lại là người hiểu rõ sai trái. Cái gì mà lòng muông dạ thú chứ? Nếu không có có Tuyên Vương chống lưng thì Cảnh Huệ đế căn bản không thể ngồi tới vị trí này.



Trên mặt thì Tuyên Vương nhiếp chính, khống chế triều cục, thật lâu cũng không chịu uỷ quyền, nhưng có khi trên thực tế là Cảnh Huệ đế cầu Tuyên Vương hỗ trợ đấy.



Ngược lại xưa nay Thích thị luôn tin tưởng con mắt cùng trực giác của chính mình. Ngày ấy thái độ Tuyên Vương hiền lành như thiếu niên trẻ tuổi bình thường, bây giờ nghĩ đến thì cử chỉ đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, kỳ thực là Tuyên Vương chỉ đang muốn lấy lòng nhạc phụ, nhạc mẫu mà thôi.



Có bao nhiêu người trẻ tuổi có thể thành tâm như vậy chứ?



Có thể hạ mình làm được như thế này thì dĩ nhiên là hắn thật tâm cầu thú tiểu chất nữ của nàng.



Nghĩ đễn chuyện này, kỳ thực Thích thị cũng nghĩ đến thái độ kiêu ngạo hung hăng ngày ấy của Chu thị. Cũng uổng công Chu thị xem đứa con trai của nàng ta như bảo bối, còn tự cho là cả kinh thành này chỉ có mỗi con trai nàng là nam tử trẻ tuổi cơ đấy.



Hoắc Nghiễn tuy rằng được, cùng tiểu chất nữ cũng coi như là thanh Mai Trúc mã, nhưng hôm nay Chu thị đối với tiểu chất nữ có thành kiến sâu như vậy, coi như có gả đi thì cũng là bà mẹ chồng khó tính.



Còn Tuyên Vương thì thật tốt nha, tiền nhậm Tuyên Vương không còn, còn vợ kế Tiểu Tống thị thấy phu quân chết rồi thì cũng tự nhiên trở nên điên điên loạn loạn, cả phủ Tuyên Vương to lớn như thế, tiểu chất nữ của nàng gả qua thì không phải là làm chủ sao.



Còn có tuổi kém nhiều thì có làm sao? Cũng chỉ hơn kém nhau có tám tuổi mà thôi, người ta kém nhau hai mươi, ba mươi tuổi cũng đầy ra đấy đây, nam nhân như vậy sẽ rất biết đau lòng thê tử, vậy có cái gì mà không tốt chứ??
“Tuyên Vương đã tới cửa cầu hôn. Ngươi còn to gan lớn mật, dám cùng vị Diêm Vương sống này cướp tức phụ?”



Phùng Ngọc Tuyền chép miệng. Không phải hắn cũng nghe được tin tức này nên mới không kiềm chế nổi sao? Tuyên Vương là hạng người gì, hắn rõ ràng nhất. Nhưng may mà Trấn Quốc công không đáp ứng. Nếu là đáp ứng rồi, vậy hắn càng không có cơ hội.



Phùng Ngọc Tuyền quấn quít lấy ngón tay, suy nghĩ một lúc, mới đi tới bên tai Phùng thị nói ra dự định trong lòng mình.



Lời còn chưa nói hết, Phùng thị liền một chưởng vỗ vào trên đầu Phùng Ngọc Tuyền.



Phùng Ngọc Tuyền bị đau, ôm đầu, oán giận nói:



“Cô!”



Phùng thị đối với Phùng Ngọc Tuyền cùng con trai ruột không khác biệt gì, thậm chí thương yêu lại càng nhiều hơn, đây cũng là lần đầu tiên động thủ đánh hắn. Phùng thị tức giận đến lồng ngực cũng phập phồng, thật muốn cầm chén trà trong tay ném hắn. Nàng lớn tiếng cảnh cáo:



“Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có làm bừa. Nếu chuyện như thế bị Quốc công gia phát hiện thì không phải chỉ đơn giản là lột da ngươi thôi đâu, đến thời điểm đó ta cũng cứu không được ngươi.”



Phùng Ngọc Tuyền cảm thấy hắn tâm tâm niệm niệm hơn nửa năm, nhưng cô của hắn đều bảo hắn bình tĩnh, đừng nóng vội. Nhưng kết quả thì sao? Đến tay nhỏ của tiểu mỹ nhân cũng đều không nhìn thấy, đảo mắt liền bị người đến sau cướp mất, hôn sự cũng sắp được định ra rồi.



Phùng Ngọc Tuyền tức giận nói:



“Cô không chịu giúp chất nhi thì thôi. Ta cũng biết, ta là chất nhi của ngài, người ta cũng là tiểu chất nữ của ngài, mà môi hở răng lạnh, không lý do lại chỉ giúp ta.”



Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục:



“… Cũng đúng thôi, nếu tiểu chất nữ gả cho Tuyên Vương, trở thành Tuyên Vương phi, sau này ngài đi ra ngoài thì cũng sẽ dính ánh hào quang, nên làm sao có thể so với gả cho một công tử bột như ta. Được rồi, sau này chất nhi sẽ không đến làm phiền cô, đỡ phải khiến cô bị làm khó dễ.”



Nói xong hắn liền chắp tay, lùi ra.



Một loạt lời này đem Phùng thị tức giận đến cái trán cũng thình thịch nhảy lên, hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói:



“Thực sự là bạch nhãn lang!”



Phùng Ngọc Tuyền buồn bực ra ngoài phủ, lúc đi tới cửa liền nhìn thấy xe ngựa Trấn Quốc Công phủ mới vừa trở về, đang dừng ở bên ngoài. Nhìn ba người đang bước xuống từ xe ngựa, đôi mắt Phùng Ngọc Tuyền đều sáng lên. Dung mạo tiểu cô nương kế thừa mẫu thân của nàng, sau này lập gia đình sinh hài tử, thì còn phong tình hơn cả Kiều Thị, làm sao có thể giống mấy nữ nhân hoa tàn ít bướm kia.



Phùng Ngọc Tuyền tiến lại gần, hướng về Kiều Thị và Thích thị hành lễ, cử chỉ đúng là khiêm tốn.



Nếu người không biết chuyện, còn thật sự cho rằng kẻ này là tiểu bối ngoan ngoãn hiểu chuyện.



Kiều Thị rất không thích Phùng Ngọc Tuyền vô năng công tử bột này, nên tất nhiên là qua loa cũng đều chẳng muốn qua loa, mà trực tiếp đi thẳng.



Phùng Ngọc Tuyền nhìn ba người đi qua trước mặt hắn, chờ đi xa rồi thì hắn mới thu hồi nụ cười, “Hừ” một tiếng, sau đó sửa lại y quan rồi nghênh ngang đi ra ngoài.