Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 96 : Bất ngờ thay đổi
Ngày đăng: 18:02 30/04/20
🌟 edit: Phương Moe 🌟
Mười ngày trôi qua cực nhanh. Ngay từ sáng sớm, Lục Lưu đã ăn mặc thoả đáng đi đến Phụng Quốc Công phủ đón Mục lão thái.
Lục Lưu sợ lão nhân gia dễ quên nên từ hôm qua đã phái người sang chào hỏi.
Ở bên đây, Mục lão thái nhìn đứa nhỏ này gấp gáp như vậy thì cũng âm thầm cười.
Hai mẹ con Mạnh thị cùng Lục Linh Lung ở trong sân tản bộ cho tiêu cơm.
Lục Linh Lung nhìn thấy Tam thúc mặc áo gấm đang đi qua hành lang, không nhịn được kéo kéo tay áo mẫu thân, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Nương, người nhìn —— ”
Bên trên hành lang là thanh niên trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, bước đi thong dong nhưng tràn đầy khí thế của con cháu quý tộc…. Mạnh thị cũng phải thầm cảm thán, bộ dáng cùng khí chất của Lục Lưu đúng là hiếm thấy…
Lúc trước biết được chuyện Lục Lưu muốn thú Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ, Mạnh thị cũng là lấy làm kinh hãi. Lục Lưu trong ngày thường không gần nữ sắc, Mạnh thị còn tưởng rằng hắn cả ngày chỉ vội vàng xử lý công sự, còn đối với chuyện đại sự cả đời của mình thì nửa điểm không chú ý. Không ngờ đột nhiên lại có dự định kết hôn.
Hiển nhiên, chuyện này đối với Lục Lưu được xem là chuyện tốt, nhưng với hai phòng còn lại thì là tin tức xấu.
Lục Linh Lung quyệt quyệt miệng nói:
“Nương, người nhìn Tam thúc gấp gáp chưa kìa. Mấy ngày trước đây vừa mới đi qua, hôm nay lại đi tới, mà Giang Diệu mới mười ba, cũng đâu phải ngày mai liền cưới được luôn, sao còn phải gấp như thế chứ?”
Giọng nói của Lục Linh Lung có chút bất mãn, bình thường nàng đã không thích Giang Diệu, mà Giang Diệu so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, nếu Tam thúc của nàng thật sự thú Giang Diệu làm Tuyên Vương phi, vậy không phải là sau này nàng phải gọi một tiểu cô nương là “Tam thẩm thẩm” sao???
Đây cũng quá là uất ức rồi, nàng mới không muốn gọi đâu!!!!
Lục Linh Lung lại nói:
“Trong ngày thường thấy mặt Tam thúc nhìn Giang Diệu không chút biến sắc, không ngờ giờ Tam thúc lại khó nhịn như vậy, nàng ta còn nhỏ tuổi mà đã biết cách câu mất hồn của Tam thúc đi rồi, đúng là cái đồ hồ ly tinh.”
Mạnh thị lập tức ngăn lại, gằn giọng lạnh lùng:
。・°°・(>_<)・°°・。
Tại Cẩm Tú viện.
Giang Diệu vừa nghe được tin cha mình để Lục Lưu ở lại ăn ngọ thiện, nàng liền hiểu hôn sự này thành công rồi.
Giang Diệu nhảy nhót vui mừng không ngớt, nghĩ chiến lược của nàng quả thực không sai —— chỉ cần bắt được mẫu thân nàng thì cha nàng cũng sẽ gật đầu. Giang Diệu cười khanh khách, đến khi nhìn lên thấy Kiều Thị tiến vào, nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng, âm thanh trong veo kêu:
“Nương.”
Kiều Thị tiến lại gần, sắc mặt cũng là vui mừng, trêu ghẹo:
“Nhìn dáng vẻ này của con, có phải là đã biết rồi.”
Giang Diệu gật đầu, thân mật kéo cánh tay Kiều Thị, nói:
“Là Hứa ma ma nói cho nữ nhi, nói cha giữ Lục Lưu lại dùng cơm trưa.”
Nàng ngước mắt nhìn Kiều Thị:
“Nương yên tâm, mới chỉ định thân trước thôi, cách thời gian nữ nhi xuất giá còn lâu lắm.”
Kiều Thị lại nói:
“Con không vội vã nhưng người ta lại vừa vội, vừa gấp đấy. Thời điểm Mục lão thái cầu hôn đã nói rồi, sang năm liền để hai ngươi kết hôn.”
Cũng khó trách vì sao Mục lão thái sốt ruột như vậy, dù sao tuổi Lục Lưu đều đã hai mươi mốt rồi mà bi giờ mới định thân, đổi lại là người bên ngoài, sợ là đều có hài tử để ôm rồi.
Giang Diệu có chút thật ngượng ngùng.
Nàng tuy rằng muốn gả cho Lục Lưu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, dù sao phía trên nàng còn có hai người ca ca chưa kết hôn, làm sao đã đến phiên nàng kết hôn được. Có điều, nhìn hắn gấp gáp như vậy, trong lòng nàng xác thực thật vui vẻ. Nhưng ngoài miệng lại nói:
“Nữ nhi mới không muốn đâu, thời điểm nào kết hôn, chúng ta mới là người định đoạt.”