Thịnh Thế Đích Phi

Chương 1 : Từ hôn? Tứ hôn?

Ngày đăng: 20:41 20/04/20


“Tiểu thư! Tiểu thư, không hay rồi!”



Trong tiểu viện xinh đẹp nhưng tĩnh

mịch, lộ ra có chút lạnh lẽo, thân ảnh màu xanh nhạt chạy vào trong

phòng như một cơn gió. Khiến chuông gió treo bên cạnh cửa phát ra một

tràng tiếng vang đinh đang.



Trong một gian phòng trang nhã, một thân ảnh yểu điệu ngồi trước cửa sổ được mở một nửa, kim chỉ trong tay không có nửa điểm đình trệ cho dù có người tới quấy rầy. Chờ đến khi tiểu nha đầu thở dốc một hơi xong, nữ tử kia mới dừng thêu thùa, xoay người lại

cười nói: “Có chuyện gì mà để cho muội kinh sợ như vậy?” Nữ tử có dung

mạo xinh đẹp thanh tú, tao nhã, chỉ là trong đôi mắt lại mang vẻ linh

hoạt và mẫn tuệ nhìn có chút không tương xứng với vẻ bề ngoài nhu nhược

của nàng. Một thân áo lụa trắng, mái tóc dài được tùy ý vấn lên bằng cây trâm ngọc bích, nếu người ngoài thấy được chắc chắn sẽ khó tin tưởng nữ tử này đường đường là đích trưởng nữ của phủ Thượng thư.



“Tiểu thư! Ngài còn có tâm tình để thêu

thùa sao. Ngài biết không. . . Ngài có biết ngài đã bị Lê vương từ hôn

rồi hay không!” Tiểu nha đầu đoạt lấy vật phẩm thêu thùa trong tay nữ

tử, nóng lòng dậm chân, từ ba ngày trước, sau khi Lê vương từ hôn, nàng

sốt ruột đến sắp phát hỏa rồi, mà hết lần này đến lần khác tiểu thư nhà

nàng vẫn mang một bộ dạng việc không liên quan đến mình.



“Thanh Sương, Lê vương đã từ hôn từ ba

ngày trước. Hiện tại muội mới cuống cuồng, có phải là phản ứng hơi chậm

một chút không?” Không so đo với hành động vô lễ của nàng ta, Diệp Ly

buồn cười nhìn tiểu nha hoàn nhà mình.



“Tiểu thư!” Thanh Sương phát điên trừng

mắt với tiểu thư nhà mình, “Muội không phải lo lắng vì Lê vương đâu.”

Tiểu thư nhà nàng không để ý Lê vương thì nàng còn quản nhiều như vậy

làm cái gì? Nhưng mà…”Ai nha, tiểu thư. Hoàng thượng lại tứ hôn cho

ngài! Lão gia muốn ngài ra tiếp chỉ đấy.”



“Lại tứ hôn?” Diệp Ly ngẩn ra, vẫn không nhịn được mà nhíu nhíu mày, vốn cho rằng bị Lê vương lui hôn thì mình

có thể sống yên ổn được mấy năm nữa, dù sao thời đại này nữ tử nguyện ý

bị lui hôn cũng không nhiều, “Nhà chúng ta chỉ là phủ Thượng thư mà

thôi, sao Hoàng thượng lại để ý nhiều như vậy?” Ba ngày trước bị từ hôn, ba ngày sau lại tứ hôn. Là Hoàng đế quá coi trọng phủ Thượng thư hay là vì nhìn nhà trai được ban hôn không thuận mắt?



Thanh Sương tức giận đỏ mắt, phẫn hận

cắn răng nói: “Là Định vương! Nhất định là Đại tiểu thư xúi giục Hoàng


Diệp Ly xoay người buồn cười nhìn nàng,

“Được rồi, để cho người khác nghe được thì cẩn thận da thịt muội phải

chịu đau đấy. Ta thật sự thấy gả cho Lê vương hay là gả cho Định vương

cũng đều không sao cả.”



“Sao có thể không sao cả? !” Thanh Sương trừng mắt với nàng, “Lê vương nổi danh trong kinh thành là công tử văn

nhã, đệ ruột của Hoàng thượng. Định vương thì ai chẳng biết là người hai chân tàn tật, mặt mũi bị hủy, bệnh nặng quấn thân . . . Ách. . .” Nghĩ

đến Định vương sắp trở thành tướng công của tiểu thư nhà mình, Thanh

Sương cố gắng nuốt hai chữ phế vật trở về.



“Vậy thì có thể như thế nào?” Diệp Ly

nhíu mày, buồn cười nhìn Thanh Sương, “Chẳng lẽ nào ngươi thấy Lê vương

có bộ dạng tuấn tú, muốn cùng ta gả đi làm di nương?” Bộ dạng tuấn hay

không tuấn Diệp Ly không có hứng thú muốn biết, tuy rằng nghe nói vị hôn phu trước đây của nàng có danh xưng tứ đại mỹ nam kinh thành. Nhưng

nhân phẩm của Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không tốt hơn Định vương. Tin tức Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh gian díu với nhau không phải là nàng chưa nghe nói qua, nhưng Mặc Cảnh Lê nhất định phải chờ đến ngày kết hôn mới tới

từ hôn thì động cơ và tâm tình của hắn khiến người ta phải suy nghĩ sâu

xa rồi. Nghĩ đến đây. . . thời điểm này Hoàng thượng tứ hôn mình cho

Định vương ngay sau khi bị từ hôn thì cũng cần phải suy nghĩ tâm tư của

hắn rồi. Thông tuệ hiền thục, tài đức nhiều mặt, lương thiện. . . Trong

kinh thành không ai không biết tam tiểu thư Diệp gia có tiếng dung mạo

xấu xí, tài hoa kém cỏi, nữ công vụng về, là thiên kim ba không? Là nói

nàng thiên kim ba không rất xứng với Định quốc vương gia phế vật sao?



“Tiểu thư!” Thanh Sương đỏ bừng mặt, dậm chân, “Mới không cần! Thanh Sương tình nguyện gả cho nô tài, gã sai vặt cũng không cần làm di nương.” Quan trọng nhất là nàng tuyệt đối sẽ

không làm di nương của tướng công của tiểu thư nhà mình. Mẫu thân Thanh

Sương vốn là thị thiếp của gia đình giàu có, phụ thân mất sớm, sau đó mẹ con các nàng bị chính phòng đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, mẫu

thân Thanh Sương bệnh chết, nàng suýt nữa bị người bán vào thanh lâu,

may mắn được tiểu thư mua lại, còn ban thưởng tên Thanh Sương, dạy mình

đọc sách viết chữ, Thanh Sương không phải người vong ân phụ nghĩa, phần

ân tình này nàng vĩnh viễn sẽ không quên.



Thấy tiểu nha đầu nôn nóng đến sắp hỏng, Diệp Ly nhịn không được cười ra tiếng, “Được rồi, nói giỡn một chút

cũng không được sao?”



“Tiểu thư…"