Thịnh Thế Đích Phi
Chương 101 : Công chúa Trường Nhạc
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Vivi
Beta: Sakura
Sáng sớm Diệp Ly đã nhận được ý chỉ triệu kiến của Hoàng hậu nương
nương trong cung, thật ra thì Hoàng đế không triệu nàng tiến cung hỏi
ngay khi bọn họ vừa hồi kinh thì nàng đã hơi bội phục tính nhẫn nại của
Mặc Cảnh Kỳ rồi. Với thân phận hiện tại của Diệp Ly, cả kinh thành này
trừ Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu thì không còn ai có thể tùy ý nói
muốn gặp nàng nữa. Nhưng mà giờ đây có thể nói Thái hậu bị Mặc Cảnh Kỳ
nửa giam lỏng rồi, lần trước Diệp Ly tiến cung đã xảy ra chuyện như thế, Định vương hoàn toàn có thể từ chối hoàng đế triệu kiến Định vương phi, cho nên mới dùng danh nghĩa Hoàng hậu để triệu kiến mà thôi.
Hoàng hậu triệu kiến Diệp Ly với danh nghĩa là ngắm hoa. Nghe nói hoa hải đường trong ngự hoa viên vừa đến lúc nở, Hoàng hậu liền hạ lệnh gọi các phu nhân quyền quý của vương thất chào đón Định vương phi và thuận
tiện ngắm hoa. Thấy sắc màu rực rỡ trong ngự hoa viên, Diệp Ly mới
thoáng nhớ tới bách hoa thịnh hội năm nay đã qua rồi. Không khỏi mỉm
cười một tiếng, ở bên ngoài không ngừng bận rộn cả ngày, đâu còn nhớ rõ
thịnh hội gì đó mà các thiên kim tiểu thư trong kinh thành mãi nhớ
nhung? Diệp Ly muốn vào cung, Mặc Tu Nghiêu cũng không chẳng quan tâm
mình có nhận được thiếp mời của Hoàng hậu hay không mà cứ thẳng thừng đi theo cùng, thể hiện rõ là không tín nhiệm hoàng gia. Dù có tức giận đến vẻ mặt biến thành màu đen, Mặc Cảnh Kỳ cũng không thể nói gì. Dù sao,
chuyện Định quốc vương phi mất tích trước đó đến giờ còn chưa điều tra
rõ được đây.
“Định vương, ở chỗ bản cung thì Vương phi tất nhiên sẽ không lạc mất. Chẳng lẽ ngươi còn không tin bản cung?” Hoa hoàng hậu nhìn hai người
dắt tay nhau mà đến, không khỏi che miệng cười nói. Ánh mắt nhìn Diệp Ly pha vài phần cảm thán và hâm mộ, bèn mỉm cười trêu chọc hai người mới
tới. Quan hệ giữa Mặc gia và Hoa gia vốn thân thiết, Mặc Tu Nghiêu hiển
nhiên không có ác cảm gì với Hoàng hậu, cười nhạt nói: “A Ly luôn luôn
không thích náo nhiệt, trong phủ chúng ta lại không có trưởng bối dạy
nàng, rất nhiều chỗ khó tránh khỏi không biết rõ. Hôm nay Bản vương vừa
lúc nhàn rỗi không có việc gì thì đi cùng nàng luôn, kính xin Hoàng hậu
nương nương chớ trách.” Thân thiết trước mặt mọi người như thế này khiến Diệp Ly hơi không được tự nhiên nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Mặc Tu
Nghiêu vẫn tỏ vẻ ôn hòa đứng đắn như ngọc. Thấy phu nhân tiểu thư ở đây
ca ngợi không ngớt, lập tức số ánh mắt ao ước đố kỵ nhằm vào Diệp Ly
không biết lại tăng lên bao nhiêu. Diệp Ly thấy rõ ánh mắt châm biếm
trông có phần hả hê của Hoa Thiên Hương đi theo bên cạnh Hoàng hậu,
không hỏi ngầm trừng nàng ta một cách hung dữ.
“Định vương cùng di giá đến đây, cả Bản cung cũng cảm thấy vẻ vang
cho kẻ hèn này. Nhưng mà… hôm toàn là các nữ quyến tới, Định vương ở đây chỉ sợ bọn họ phải ngượng ngùng.” Hoàng hậu nhìn hai người như cười như không nói: “Cho nên, hay là Định vương đi nơi khác một lát, cũng đừng
quấy nhiễu hoa yến của Bản cung.” Công chúa Chiêu Dương ngồi bên cũng
cười nói theo: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, năm đó Nhị công tử của
Định quốc vương phủ vừa xuất hiện thì hơn nửa cô nương của kinh thành đã phải mất hồn rồi. Tu Nghiêu thôi đừng ở chỗ này gây chú ý nữa. Có hoàng hậu và bản cung ở đây, ngươi còn sợ vương phi của ngươi bị tổn thương
gì hay sao?” Công chúa Chiêu Dương xưa nay trong trẻo lạnh lùng hiển
nhiên đang có tâm trạng rất tốt, lại có thể nói đùa rồi. Nói ra khiến
tiểu thư khuê các ở đây không khỏi ửng hồng, đều cúi đầu không dám nhìn
bóng dáng nổi bật đứng trước mặt hoàng hậu.
Nhìn dáng vẻ khác nhau của mọi người ở đây, Diệp Ly bất giác bật cười trong lòng, nhìn Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “Nếu Vương gia đã có việc thì đi trước mau lên. Ta không có gì đáng ngại.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta đi trước gặp Hoàng thượng, một lát nữa đợi nàng cùng nhau trở về phủ.”
Diệp Ly gật đầu, lúc này Mặc Tu Nghiêu mới từ biệt Hoàng hậu và
Trưởng công chúa, xoay người đi. Hoa Thiên Hương bên cạnh Hoàng hậu tỏ
vẻ mập mờ nháy mắt với Diệp Ly, ân ân ái ái trước mặt mọi người chọc
người hận a…
Tiễn Mặc Tu Nghiêu chọc người nhìn chăm chú đi, Diệp Ly ngồi xuống
chỗ trống đầu tiên ở phía dưới Hoàng hậu. Chiêu Dương trưởng công chúa
ngồi đối diện cười hiền lành với nàng, công chúa Chiêu Nhân và quận chúa Dung Hoa ngồi cạnh nàng lại không hiền lành như vậy rồi. Về điều này
Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, nàng chẳng yêu ghét gì quận chúa Dung Hoa,
thế nhưng quận chúa dường như vô cùng gai mắt Định vương phi là nàng.
Trước đó khi có Diệp Oánh, đại đa số thời gian hỏa lực của quận chúa
nói với hai người: “Ở đây rất rộng, chúng ta leo lên các nàng sẽ không
tìm được đâu.”
Diệp Ly nhìn một chút, dãy núi giả này quả rất rộng, nếu núp bên
trong, không nhìn không kỹ thì thật đúng là khó tìm thấy. Chẳng qua là. . . “Công chúa, chúng ta leo lên làm gì?”
Công chúa Trường Nhạc quay đầu lại nhìn nàng, sờ sờ trâm trân châu
quanh đầu mình nói: “Định vương thúc nói có nữ nhân xấu chọc ngươi không vui, muốn ta tìm một chỗ giấu ngươi đi, đợi lát nữa hắn sẽ tới đón
ngươi. Ừ. . . Còn có nghĩ lại, không phải biểu tỷ có chuyện gì muốn nói
với ngươi sao?”
Diệp Ly dở khóc dở cười, giấu nàng đi? Nàng dám đánh cuộc tuyệt đối
không phải Mặc Tu Nghiêu nói với công chúa Trường Nhạc như thế. Nghiêng
đầu nhìn Hoa Thiên Hương cũng đang kinh ngạc, Hoa Thiên Hương cũng nhìn
công chúa Trường Nhạc. Công chúa Trường Nhạc hừ nhẹ một tiếng, quay đầu
lại tiếp tục leo lên: “Bản công chúa là ai, phụ hoàng muốn đưa Hương
Hương biểu tỷ đến Bắc Nhung. Ta hỏi ma ma rồi, Bắc Nhung là nơi rất
không tốt, người vừa thô lỗ vừa dã man, âm u lạnh lẽo không có đồ ngon.
Ta đi tìm Định vương thúc, Định vương thúc nói chuyện này do Định vương
phi định đoạt, cho nên hiện tại chúng ta có thể nói rồi. Các ngươi đi
lên đi.”
Hai người bất đắc dĩ, chỉ đành phải leo lên theo nàng. Trên sườn núi
núi giả quả nhiên có một nơi có thể giấu người, nhìn mức độ sạch sẽ thì
cũng biết nhất định thường xuyên có người ở nơi này. Ngồi ở trên núi
giả, Diệp Ly mỉm cười nói: “Cho nên, công chúa là muốn cầu xin ta đừng
để Thiên Hương đến Bắc Nhung sao?”
Công chúa Trường Nhạc mong ngóng nhìn nàng: “Ngươi sẽ đồng ý chứ?”
Diệp Ly cười một tiếng: “Ta đồng ý rồi thì có ích lợi gì?”
Công chúa Trường Nhạc suy nghĩ một lát: “Bản công chúa có thể tặng
tất cả bảo bối cho ngươi, ta có rất nhiều bảo bối nha. Đều là phụ hoàng
cho ta, mẫu hậu nói những thứ đó rất quý trọng. Có được không?”
“Trường Nhạc. . . . . .” Hoa Thiên Hương ửng đỏ mắt, dĩ nhiên nàng
cũng không muốn đến Bắc Nhung. Nhưng bất kể nàng hay là phụ thân mẫu
thân tổ phụ tổ mẫu đều biết rõ, Hoàng thượng nói là do Định vương phi
toàn quyền phụ trách, nhưng nếu quả thật muốn nàng đi hòa thân thì cả Ly nhi cũng không thể làm gì. Chẳng qua là muốn Định vương phủ mang tiếng
đắc tội Hoa phủ mà thôi, cho nên ngay từ đầu cả tổ phụ tổ mẫu hay chính
nàng đều chưa từng suy nghĩ đến đi tìm Ly nhi nói chuyện, chỉ vô duyên
vô cớ khiến nàng ấy khó xử mà thôi.
“Tại sao công chúa không muốn Thiên Hương đi hòa thân?”
Công chúa Trường Nhạc cắn khóe môi nhìn hai người, mãi lâu sau mới
lại chần chừ nói: “Mẫu hậu nói. . . là công chúa mới có thể hòa thân.
Nhưng hiện tại chúng ta không có công chúa thích hợp cho nên mới muốn
chọn người khác đi hòa thân. Mẫu hậu nói những thứ này. . . đều là
chuyện hoàng gia, ta. . . bản công chúa còn nhỏ, nếu không bản công chúa sẽ tự mình đi hòa thân. . . Hương Hương biểu tỷ đi, ngoại tổ mẫu và cậu mợ sẽ khổ sở. Mợ còn khóc trước mặt mẫu hậu. . .” Công chúa Trường Nhạc nói đứt quãng, tuy vậy hai người vẫn nghe rõ. Công chúa Trường Nhạc
tưởng là Thiên Hương thay mình đi hòa thân chịu khổ, cho nên mới nóng
lòng van cầu Diệp Ly như thế. Thật vất vả nói xong rồi, công chúa
Trường Nhạc mong mỏi nhìn nàng: “Định vương phi, ngươi có thể đừng để
biểu tỷ đi hòa thân không?”
Diệp Ly cười nhạt, gật đầu nói: “Có thể, ta đồng ý với ngươi.”