Thịnh Thế Đích Phi
Chương 108 : Quyết liệt
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Chờ đến khi Gia Luật Dã biến mất ở phía sau tầm mắt, Diệp Ly mới
dừng bước lại nhíu nhíu mày. Nửa năm qua, nàng cũng đã hiểu biết sơ qua
về thế cục các quốc gia, Gia Luật Dã này biểu hiện ra ngoài thoạt nhìn
là một người cởi mở phóng khoáng, nhưng thân là Vương tử duy nhất trong
mười mấy nhi tử của Bắc Nhung Vương có thể tranh giành cao thấp với Thái tử Gia Luật Hoằng, lòng dạ độc ác tự nhiên không cần nói tới. Nếu như
không có cần thiết, Diệp Ly cũng không hy vọng chọc tới người như vậy.
“Vương Phi, người kia. . . . . .” Thanh Sương thấy sắc mặt Diệp Ly không tốt lắm, có chút bận tâm hỏi.
Diệp Ly lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
Thanh Loan và Thanh Sương âm thầm liếc nhau một cái, đều thấy được lo lắng trong mắt của nhau. Vương Phi đi ở phía trước có lẽ không nhìn
thấy, các nàng đều thấy được thần sắc trong đáy mắt của Vương tử gì kia. Thanh Loan suy nghĩ một chút vẫn nói: “Vương tử kia không phải là người tốt, Vương Phi vẫn nên tránh hắn ta đi thì tốt hơn.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Nha đầu ngốc, không phải người nào ngươi
muốn tránh là có thể tránh được. Trừ phi chúng ta không làm cái gì cả,
yên tâm đi, trong lòng ta tự có tính toán.”
“Nô tỳ quá lo lắng.” Thanh Loan cười nói, nàng còn chưa có trông thấy có chuyện gì mà trong lòng Vương Phi không nắm chắc, không biết trước , nói vậy, Vương Phi tự mình đã sớm biết nên xử lý như thế nào rồi, nàng chỉ cần bảo vệ tốt Vương Phi là được.
“Đừng suy nghĩ nhiều, đi Phong Hoa lâu xem một chút.” Diệp Ly cười yếu ớt nói.
Vừa bước vào Phong Hoa lâu, âm thanh thanh thúy của đồ sứ rơi vỡ bên
trong làm cho Diệp Ly dừng chân lại. Chưởng quỹ Phong Hoa lâu đã rất
quen thuộc Định Vương Phi, vội vàng ân cần tiến lên phía trước nghiênh
đón, cười nói: “Tiểu nhân bái kiến Vương Phi, mời Vương Phi vào trong.”
Diệp Ly gật đầu, bước vào trong cửa hàng, nhìn một chút bên trong, hỏi: “Không có việc gì đi?”
Chưởng quỹ hơi khó xử, cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Là hai vị khách
quý xảy ra một chút xung đột, quấy nhiễu Vương Phi rồi. Vương Phi, sương phòng bên này, mời ngồi, trước đó vài ngày Vương gia phái người tới,
nói muốn một ít hạt châu tốt, vốn là nghĩ tới trong mấy ngày này sẽ đưa
đến Định Vương Phủ, không nghĩ tới Vương Phi hôm nay lại tới.” Vừa nói
vừa ở phía trước dẫn đường, mời Diệp Ly đi đến nhã gian bên kia ngồi.
Diệp Ly không sao cả gật đầu, người có thể xuất hiện ở Phong Hoa lâu
không phải là đại phú thì cũng chính là đại quý, giữa những người này
xảy ra xung đột tự nhiên không phải là những chuyện lông gà vỏ tỏi như
nhà dân chúng bình thường có thể để cho mọi người đều biết.
Vào nhã gian ngồi xuống, chưởng quỹ tự mình bưng mấy hộp trân châu
đưa đến trước mặt Diệp Ly. Diệp Ly mở ra nhìn một chút, quả nhiên cũng
là trân châu cực phẩm. Trong đó còn có một hộp trân châu màu tím nhạt,
một hộp chỉ có mười chín viên, hiếm có là mỗi một viên đều có ánh sáng,
màu sắc, hình dáng lớn nhỏ như trứng bồ câu, vừa mở cái hộp màu tím nhạt ra, một ánh sáng óng ánh trong suốt làm cho cả nhã gian được bao phủ
một tầng ánh sáng rực rỡ đầy thần bí. Diệp Ly có chút kinh ngạc nói:
“Đây là Dạ Minh Châu?” Một viên Dạ Minh Châu không tính là hiếm có, hiếm có chính là ánh sáng cùng với màu sắc của tất cả mười chín viên Dạ Minh Châu lớn nhỏ hoàn toàn đồng đều nhau.
Chưởng quỹ hơi có chút tự hào, cười nói: “Vương Phi nói không sai,
chính là Dạ Minh Châu. Dạ Minh Châu này, một viên liền có giá trị liên
thành, lại càng không cần nói đến cả một hộp. Hơn nữa còn là màu tím ít
thấy nhất trong đó. Không biết Vương Phi có hài lòng không?”
Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Chưởng quỹ quả thật đã phí tâm.”
Thấy Diệp Ly hài lòng, chưởng quỹ càng thêm tươi cười rạng rỡ. Phải
biết rằng, hắn phải mất bao công sức mới lấy được mười mấy viên minh
châu này, nhưng bảo bối như vậy cũng không phải ai cũng có thể sử dụng
được. Nếu tách ra bán, giá trị bảo vật kia sẽ phải chiết khấu (giảm giá) rất lớn. Định Quốc Vương phủ cũng không thiếu tiền, cũng không thiếu
thế, nếu như Định Vương Phi có thể thích một hộp Dạ Minh Châu này…, vậy
cuộc làm ăn này mà thành công thì ít nhất hơn nửa năm cũng không cần lo.
Nghĩ đến đây, chưởng quỹ càng thêm ân cần, lấy ra mấy tờ bản vẽ cho
Diệp Ly nhìn, “Vương Phi mời nhìn xem. Đây là bản vẽ mà sư phụ có tay
nghề giỏi nhất Phong Hoa lâu chúng ta đặc biệt vì một hộp minh châu này
vẽ ra, không biết Vương Phi có hài lòng không?”
Diệp Ly nhìn bản thảo một chút, xác thật cũng là đồ trang sức đeo tay cực kỳ tinh mỹ, nếu như làm được tất nhiên sẽ làm các nữ quyến cả kinh
thành không ngừng hâm mộ. Nhưng Diệp Ly cũng không có ý định đem tất cả
làm thành vật phẩm trang sức dùng để đeo. Mỹ lệ chói mắt tự nhiên ai
cũng thích, nhưng những thứ như minh châu này làm thành vật phẩm trang
sức, nếu như trong đêm tối đeo trên người của nàng quả thực chính là mục tiêu sống. Mặc dù những thứ này có tính thực dụng không lớn, nhưng dùng để sưu tầm hoặc là làm quà tặng vẫn được . Suy đi nghĩ lại, Diệp Ly nói với chưởng quỹ: ” Ta lấy hộp minh châu này, sau khi trở về, ta sẽ cho
người mang bản vẽ đưa tới đây, chưởng quỹ cho người dựa theo bản vẽ làm
là được. Còn những cái khác thì làm tiếp mấy kiểu trang sức đi.”
Mặc dù có hơi thất vọng Diệp Ly không dùng bản vẽ của mình, nhưng
nhìn đến Diệp Ly lại chọn mấy viên trân châu làm trang sức, chưởng quỹ
vẫn hết sức vui mừng. Những thứ cực phẩm châu báu này cũng có giá trị
không nhỏ. Khó tìm lại càng không bán chạy, quả nhiên Định Quốc Vương
Gia vô cùng hào phóng với Vương Phi.
Chọn xong đồ trang sức đeo tay, Diệp Ly đang muốn hỏi chưởng quỹ
Phong Hoa lâu một chút có ngọc tốt hay không, thì bên cạnh liền truyền
đến một tiếng đồ sứ vỡ vụn. Diệp Ly nhíu nhíu mày còn chưa nói gì, lại
truyền tới một tiếng kêu đau đớn của nữ tử, hiển nhiên là có người động
Diệp Ly than nhẹ một tiếng, nói: “Được rồi, ta không nên cười nhạo
ngươi. Nhưng ta cho là. . . Tình cảm là phải dựa vào hai bên cùng gắn bó và cố gắng. Một người giao ra, dù nhiều hơn nữa, thì phần tình cảm này
cũng sẽ không lâu dài.”
“Mộc Dương yêu ta, ta biết. Ta cũng thương hắn.” Dao Cơ trầm giọng nói.
Diệp Ly nâng cằm lên nhìn nàng, “Tình cảm là chuyện hai người , các
ngươi là ba người. Ngươi thương hắn, hắn yêu ngươi, Tôn tiểu thư làm sao bây giờ? Bản thân nàng ấy mới là người vô tội nhất.”
Dao Cơ cắn môi nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi cho rằng vị Tôn tiểu thư kia thật nhu nhược vô tội như vậy?”
Diệp Ly phất tay một cái nói: “Cái đó không có quan hệ tới nàng ta có vô tội nhu nhược hay không. Nàng ta là vị hôn thê của Mộc Dương, cái
thế đạo này, nữ nhân bị từ hôn không phải là mỗi người đều không giống
như ta . Ta nghe nói gia quy của Tôn gia vô cùng sâm nghiêm, nếu Mộc
Dương từ hôn thì Tôn tiểu thư trừ làm bạn với thanh đèn cổ phật, không
có đường khác để đi. Cho nên cho dù nàng ta đang diễn trò, đều chỉ vì
bảo vệ địa vị hợp pháp của chính mình. Hơn nữa, nàng ta cũng không có
giết người, phóng hỏa, vi phạm pháp luật. Chúng ta có thể không thích
nàng ta nhưng không thể nói nàng sai. Nếu như không có chuyện này của
ngươi và Mộc Dương thì nàng ta cũng có thể làm thiên kim tiểu thư nhu
nhược văn nhã chân chính, bình bình thuận thuận thành tân giai nhân, làm một thê tử bình thường cùng với đương gia chủ mẫu Mộc Dương Hầu phủ.
Ngươi cho rằng ở lúc trước khi thành thân đột nhiên bị vị hôn phu báo
cho trong lòng có người thương sẽ rất cao hứng sao? Tôn tiểu thư không
có oán hận mà hành hạ chết các ngươi, đã chứng minh tâm tính nàng ta
còn không xấu.”
Nghe xong lời của nàng, Dao Cơ có chút mờ mịt nói: “Cho nên. . . Thật sự là ta sai rồi sao?”
Diệp Ly có chút không được tự nhiên sờ sờ lỗ mũi, nói là lỗi của Dao
Cơ, lời như thế nàng thật đúng là nói không nên lời. Dao Cơ và Mộc Dương biết nhau ít nhất cũng có bảy tám năm, Mộc Dương đính hôn nhưng vẫn
chưa tới hai tháng. Bàn về thứ tự đến trước và sau, tự nhiên không phải
là lỗi của Dao Cơ, nhưng hôm nay muốn gánh chịu cái sai này lại chỉ có
thể là nàng ấy, “Cái này. . . Đại khái coi như là thiên ý trêu người đi. Ngươi cũng đừng quá để ở trong lòng, Dao Cơ cô nương ngươi tài mạo song toàn hơn nữa xuất thân cũng phong hậu (giàu có), muốn bắt đầu
cuộc sống không lo buồn cũng không phải là không tốt. Người nào lúc tuổi còn trẻ chưa từng gặp qua mấy kẻ cặn bã?”
Nghe được Diệp Ly dùng từ kẻ cặn bã để hình dung, Dao Cơ có chút không vui trợn mắt nhìn nàng một cái.
Diệp Ly cười nói: “Ta biết hắn không phải là người xấu, không phải là vừa nói như vậy sao.”
Dao Cơ cũng nhịn không được nữa hé miệng cười một tiếng, nói: “Mặc dù Vương Phi nói chuyện không dễ nghe, nhưng ta biết ngươi đang khuyên ta. Dao Cơ xin cảm tạ. Có điều lấy thân phận Vương Phi, tại sao phải cố ý
tới dỗ dành một người như ta vậy?”
“Ta cũng không phải thường xuyên an ủi người khác, nếu nói không dễ
nghe ngươi chớ để ý là được.” Diệp Ly xin lỗi, cười nói, “Về phần thân
phận và những cái khác. . . Nếu ngươi là bằng hữu của Phượng tam, ta
miễn cưỡng cũng coi như bằng hữu của Phượng tam, cho dù nhìn ở trên thể
diện của Phượng tam, ta cũng không thể không nghe thấy không hỏi đi.”
Dao Cơ đứng dậy cười nói: “Vậy thì đa tạ Vương Phi rồi, cáo từ.”
Diệp Ly nhíu mày, nhìn nàng nói: ” Sắc mặt ngươi rất khó nhìn, có muốn lại nghỉ ngơi một chút hay không?”
Dao Cơ lắc đầu, cười nói: “Không sao, mấy ngày qua thật sự hơi mệt
một chút. Ta tính rời khỏi kinh thành nghỉ ngơi một. . . . . .” Nói đến
một nửa, cả người Dao Cơ mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất. Thanh Loan
đứng ở bên cạnh tay chân lanh lợi vội vàng đỡ nàng kéo nàng trở lại.
Diệp Ly cũng sợ hết hồn, bảo Thanh Sương đi gọi Thanh Ngọc phía ngoài đi vào xem một chút. Chỉ chốc lát sau, Thanh Ngọc vội vã đi vào thay
Dao Cơ bắt mạch, thần sắc có chút cổ quái nhìn Diệp Ly.
Diệp Ly lo lắng nói: “Chuyện gì xảy ra, có gì nói thẳng là được.”
Thanh Ngọc nhìn nữ tử áo đỏ đang hôn mê ở trên ghế một chút, giương
mắt nhìn Diệp Ly, nói: “Hoạt mạch, có thai đã ba tháng. Có thể là động
thai khí cho nên mới. . . .”
Động thai khí . . . . . . Ba chữ oanh tạc Diệp Ly một trận hoa mắt
choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu thiên lôi cuồn cuộn. Cho
nên. . . Nàng mới vừa rồi là có ý chia rẽ cha và mẹ của một hài tử sao?
Xen vào việc của người khác quả nhiên phải bị báo ứng . . . . . .
Mặc dù Thanh Ngọc không phải là đại phu nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc thầy thuốc phải có tấm lòng của cha mẹ, nghiêm túc thay Dao Cơ nhìn một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại chặt chẽ , có chút bất mãn, nói, “Vị
này. . . Cũng quá không cẩn thận. Đã có thai hơn ba tháng còn hành hạ
như thế, đứa nhỏ này còn có thể giữ được thật là ông trời phù hộ.”
Diệp Ly nhướn mày nói: “Có thể chính nàng ấy còn không biết đi.”
Thanh Ngọc không đồng ý liếc mắt, “Có thai hơn ba tháng còn không
biết, kia đa phần là người ngu. Qua ít ngày nữa liền lộ ra dáng vẻ mang
thai, che không che hết!”
Diệp Ly hiểu rõ gật đầu, hiểu, mang thai sao. Có chút khó xử nhìn người hôn mê bất tỉnh trước mắt, bây giờ nên làm gì đây?
Xen vào việc của người khác.