Thịnh Thế Đích Phi

Chương 15 : Khẩu Chiến Kim Điện Thần Thương

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Editor: Tuyết Y



Beta: Tiểu Ly



Ngày hôm đó tảo triều, Từ Ngự Sử quả nhiên dâng một quyển sổ con lên trước mặt Hoàng Đế trong buổi tảo triều, vạch tội Hộ bộ thượng thư Diệp Văn Hoa không biết cách dạy dỗ nữ nhi. Từ Ngự Sử quả thật không hổ là người xuất thân từ thư hương thế gia đệ nhất của Đại Sở, chỉ là một quyển sổ con vạch tội mà ông cũng ghi rất hùng hồn, nói có sách, mách có chứng, thuật lại tứ nữ nhi của Diệp gia lúc Lê Vương chưa giải trừ hôn ước với Diệp Tam tiểu thư lại ngang nhiên khi đi hai người khi về một đôi như thế nào, không hề có phong phạm danh môn khuê tú như thế nào. Đương nhiên… tất cả những việc này đều là do Diệp Văn Hoa đại nhân thân là Hộ bộ thượng thư mà lại không biết cách dạy nữ nhi. Cái gì? Ngươi nói Diệp Tam tiểu thư cũng là nữ nhi của Diệp Thượng thư? Diệp Tam tiểu thư là cháu ngoại gái của Thanh Vân tiên sinh, huyết thống của Từ gia mà còn cần phải hoài nghi về giáo dưỡng sao?



Từ gia thân là nhà ngoại của Diệp Văn Hoa lại không chút do dự nhắm ngay hỏa lực vào Diệp gia, điều này thật sự khiến cho người ta vô cùng bất ngờ, lập tức đánh cho Diệp Thượng thư mấy ngày gần đây đang xuân phong đắc ý đến hoa mắt váng đầu. Tuy rằng bây giờ đã là chính nhị phẩm Hộ bộ thượng thư, nhưng Diệp Văn Hoa vẫn vô cùng kính sợ vị nhạc phụ đại nhân trước đây của mình. Một gương mặt cũng có thể coi là anh tuấn căng lên đến đỏ bừng nhưng nửa câu để giải thích cho bản thân mình cũng không nói ra nổi. Tuy rằng mấy người của Vương gia có lòng đi ra giúp đỡ, nhưng đáng tiếc phẩm cấp của bọn hắn thật sự không có chút trọng lượng nào, huống hồ một đám Ngự Sử trên đài kia không ai không phải là văn nhân Thanh Lưu, không ai không kiêu ngạo cứng cỏi, càng đáng nói là đại đa số bọn họ đều xuất thân từ thư viện Ly Sơn, bản lĩnh mồm mép kia cũng không phải là chỉ để nhìn. Mà chuyện vạch tội lần này tuy rằng không phải là người trong cuộc nhưng hiển nhiên là có liên quan đến Lê Vương điện hạ Mặc Cảnh Lê lúc này đang mang một khuôn mặt u ám, hơi lạnh không cần kìm chế, cứ thế mà phóng ra ngoài. Đáng tiếc là tuy rằng quan bào trên người Từ Ngự Sử hơi mỏng manh một chút, nhưng mà trong thời tiết gần tháng tư này. . . ông thật sự không lạnh.



Trên kim điện, Hoàng Đế Đại Sở – Mặc Cảnh Kỳ ngồi trên long ỷ cao cao giống như đang suy nghĩ điều gì đó, chăm chú nhìn vẻ mặt khác nhau của các thần tử ở bên dưới. Thân là Đế Vương, hắn cũng không ngại các thần tử của mình thỉnh thoảng tranh đấu một chút, nếu như tất cả bọn họ đều đoàn kết thì hắn mới lo lắng đấy. Nhưng mà, hắn thật sự không ngờ Từ gia lại có thể vì một Diệp Ly nho nhỏ mà không chút do dự đi gây khó dễ cho Diệp Văn Hoa. Mặc dù sức ảnh hưởng của Từ gia hiện nay ở triều đình đã vô cùng yếu ớt, nhưng mà ở trong mắt văn nhân thiên hạ thì Từ thị nhất tộc vẫn là đối tượng mà bọn hắn tôn kính và sùng bái như trước. Xem ra. . . trong khoảng thời gian này Diệp Thượng thư cũng không dễ sống rồi. Nhưng như thế cũng tốt, phong quang (*) quá nhiều sẽ khiến cho người ta muốn một vài thứ không nên muốn, cũng nên có người bắt chẹt một phen rồi.



(*) phong quang: nở mày nở mặt



“Diệp Thượng thư, những gì Từ Ngự Sử dâng tấu là sự thật sao?” Mặc Cảnh Kỳ mỉm cười nhìn về phía Diệp Văn Hoa hỏi. Nụ cười ấm áp kia của Quân Vương lại khiến cho Diệp Văn Hoa bỗng dưng sinh ra vài phần lãnh ý.
“Được rồi, Diệp Thượng thư còn có lời gì muốn tự biện bạch?” Mặc Cảnh Kỳ ngăn những người còn rục rịch muốn nói chuyện ở dưới điện lại.



Diệp Văn Hoa đã lăn lộn ở chốn quan trường nhiều năm, từ một Cử Tử bình thường đến quan lớn nhị phẩm cũng không phải là thùng rỗng kêu to, trong lòng biết rõ Từ Ngự Sử đến đã có chuẩn bị, hơn nữa quả thật mình cũng không cách nào giải thích được, dứt khoát trực tiếp nhận tội: “Nhiều năm qua vi thần vẫn luôn lơ là sự vụ trong phủ, quản giáo tiểu nữ không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”



Nam nhân vốn không nên nhúng tay vào chuyện nội phủ, cho nên việc lơ là sự vụ trong phủ hoàn toàn có thể lý giải được. Hoàng Đế tất nhiên cũng không có ý định chỉ vì một chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi ấy mà đụng vào thần tử đắc dụng nhất của mình và đệ đệ mình nuông chiều nhất. Bởi vì hắn hết sức hài lòng với sự thức thời của Diệp Văn Hoa, nếu như ông ta còn tiếp tục nói dối thì nói không chừng hắn cũng sẽ bị bức bách đến phải trừng phạt họ nặng hơn một chút: “Đã như vậy, Diệp Thượng thư phạt bổng lộc một năm, còn Lê Vương phạt bổng lộc nửa năm. Mặt khác, Diệp Tam tiểu thư tú mẫn hiền thục, ban thưởng vàng ròng trăm lượng, hai thanh Ngọc Như Ý, xem như trẫm thêm đồ cưới cho cháu ngoại gái của Thanh Vân tiên sinh.”



“Đa tạ ân điển của Hoàng Thượng.” Sắc mặt Diệp Thượng thư tái nhợt.



“Đa tạ Hoàng Thượng.” Vẻ mặt Từ Ngự Sử lạnh nhạt.



“Đa tạ hoàng huynh.” Lê Vương điện hạ lại càng thêm âm u.