Thịnh Thế Đích Phi

Chương 159 : Lui giữ

Ngày đăng: 20:43 20/04/20


Vương phi!” Phượng Chi Dao bay từ bên ngoài vào như một trận gió, hiếm khi thấy trên khuôn mặt tùy ý tiêu sái từ trước đến giờ lại đổ đầy mồ hôi, gương mặt tuấn nhã bất cần đời cũng bởi vì khẩn trương mà trở nên tái nhợt. Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?” Phượng Chi Dao vươn ngón tay chỉ về phía nàng, nhưng rất nhanh đã bỏ xuống, trên mặt vẫn chưa tiêu hóa được tin tức, “Ngươi… Vương phi… Ngươi, ngươi thật……”



“Đúng vậy.” Không muốn nhìn thấy bộ dáng run rẩy của hắn, Diệp Ly hào phóng gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, ta có.”



“Tại sao có thể như vậy!” Vẻ mặt của Phượng Chi Dao như bị sét đánh trúng, tội nghiệp nhìn Diệp Ly. Trong lòng Diệp Ly không khỏi một 囧, bất đắc dĩ để bút xuống, rồi nói: “Ta và Vương gia đã lập gia đình được hơn một năm, có con thì có vấn đề gì?” Phượng Chi Dao im lặng, một đôi vợ chồng có con thì có thể có vấn đề gì chứ? Tất nhiên không có vấn đề gì cả. Nhưng hiện tại… Hai quân đang giao chiến, chủ soái một quân lại có con, chuyện này có tính là vấn đề hay không? Vẻ mặt như đưa đám, Phượng Chi Dao thở dài nói: “Tiểu thế tử… Tới thật không đúng lúc…” Cho dù sớm hơn mấy ngày cũng tốt, ít nhất lúc đó Vương gia còn chưa đi, có Vương gia ở đây thì cũng biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Diệp Ly vô ý thức khẽ vuốt bụng bằng phẳng một chút, nhẹ giọng cười nói: “Không đúng lúc thì cũng đã tới rồi, ta còn có biện pháp gì đây?” Được rồi, không làm tốt chuyện ngừa thai thì đúng là tại nàng không suy nghĩ kỹ, “Phượng Tam có đề nghị gì sao?”



“Ta muốn lập tức bẩm báo cho Vương gia!” Đó là con của Mặc Tu Nghiêu, Tiểu thế tử của Định Quốc Vương phủ, hắn nào dám có đề nghị gì chứ?



“Không được.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Tin tức ta mang thai tối đa chỉ có thể để cho mấy người Trác Tĩnh biết. Bên trong võ tướng thì chỉ có ngươi được biết thôi, không được truyền ra ngoài.”



Phượng Chi Dao cau mày, “Vì sao?”



Diệp Ly hơi bất đắc dĩ nói: “Hiện tại Vương gia không thể thoát thân ra được, cần gì phải làm cho hắn phân tâm chứ? Hơn nữa, tin tức ta có thai truyền đi thì cũng chẳng có ích lợi gì cho chúng ta.” Phượng Chi Dao lo lắng nói: “Nhưng an nguy của Vương phi và Tiểu thế tử… Còn có, chỉ sợ cũng không giấu được bao lâu.” Diệp Ly suy tư nói: “Ta đoán, trận chiến này tối đa sẽ kết thúc trong vòng ba tháng, đến lúc đó đứa bé còn chưa đầy bốn tháng. Chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì.” Phượng Chi Dao còn muốn khuyên nữa, lại bị Diệp Ly ngăn lại, “Vương gia đối phó với liên quân các phía đã không dễ rồi, nếu còn để cho hắn phân tâm mà lo lắng cho chúng ta ở bên này, thì ngươi cảm thấy có tốt cho hắn không?” Phượng Chi Dao nhìn vẻ mặt kiên định của Diệp Ly một chút, rốt cục khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, kính xin Vương phi chú ý giữ gìn sức khỏe.”



“Ta biết rồi.” Diệp Ly gật đầu nói.




“Thuộc hạ cáo lui.”



Nhìn bóng lưng Phượng Chi Dao biến mất ở cửa, Diệp Ly hơi mỏi mệt nhắm mắt lại, hai đầu lông mày toát ra ưu thương nhàn nhạt. Trác Tĩnh nhìn nàng, thấp giọng nói: “Vương phi, hiện nay đại quân Tây Lăng đốt phá, giết chóc, bắt bớ ở Tây Bắc hết sức tàn bạo, dân chúng khổ không thể tả, nhưng cũng không phải là lỗi của Vương phi.” Diệp Ly lắc đầu cười khổ nói: “Nhưng chỉ sợ Bản phi sẽ để cho bọn họ đã khổ sẽ càng khổ thêm.” Một khi người Tây Lăng không đoạt được lương thực, thì làm sao sẽ không phát tiết lửa giận đến trên người dân chúng bình thường đây? Trác Tĩnh nói: “Gần Tín Dương đã không còn bao nhiêu dân chúng nữa.”



Diệp Ly giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, nhẹ giọng nói: “Thôi, đi chuẩn bị đi. Muốn đi cũng không thể uổng công, vẫn nên làm cho người Tây Lăng phải để lại một chút lễ vật thì mới có thể rời đi.”



Ánh mắt Tần Phong ở một bên sáng lên, tiến lên phía trước nói: “Vương phi, thuộc hạ thỉnh cầu được ở lại ngăn cản quân địch ở phía sau.”



Diệp Ly nhìn hắn, “Ngươi có chủ ý gì?”



Tần Phong hơi không có ý tốt cười nói: “Quả thật có một vài chủ ý nhỏ, nhưng mà… Thiên cơ không thể tiết lộ.” Khóe môi Diệp Ly khẽ câu lên, mỉm cười nói: “Vừa lúc ta cũng có một vài chủ ý nhỏ, không bằng chúng ta cùng nhau tham khảo đi.”



Nghe vậy, đám người Tần Phong, Trác Tĩnh cũng nâng cao tinh thần, Tần Phong cất cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”