Thịnh Thế Đích Phi

Chương 246 : Quần anh tập hợp

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Trong lúc đánh nhau, hai thanh kiếm chạm vào nhau lúc có lúc không, bắn ra ánh lửa tán loạn đẹp mắt, song, ba người ngồi trong đình lại không nghe được bất kỳ tiếng binh khí chạm vào nhau nào, hết sức quỷ dị. Diệp Ly ngồi dựa vào cây cột trong lương đình, hai mắt khép hờ, cảm thụ được kình khí đang lưu động trong không khí hết sức chân thực, rốt cuộc từ từ tìm được kình khí rung động không dễ nhận ra nhưng lại thấy không gì sánh kịp, đó là sự rung động được tạp thành do nội lực chạm vào lẫn nhau trong lúc hai người giao thủ.



Trận chiến này, kéo dài suốt hai canh giờ. Nhưng trong ba người quan sát, dù ai cũng không thể thật sự thấy rõ ràng một chiêu nửa thức nào, lại vẫn không mất kiên nhẫn một chút nào. Đột nhiên, Diệp Ly cảm thấy có một trận chấn động trong không khí đánh mạnh vào đầu óc của mình thật nhanh, vội vàng mở mắt, vừa lúc nhìn thấy hai thân ảnh một xanh một trắng lui về hai hướng riêng biệt.



“Đại ca!” Lãnh Lưu Nguyệt kêu khẽ một tiếng, phi thân ra ngoài, vươn tay đỡ thân thể đang lảo đảo muốn ngã của Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn buông tay Lãnh Lưu Nguyệt ra, khoát khoát tay ý bảo muội ấy không cần lo lắng, mới quay đầu lại cười nói với Mặc Tu Nghiêu: “Định Vương quả thật kỳ tài ngút trời, Bản tọa bội phục.” Mặc dù Mặc Tu Nghiêu vẫn còn đứng thẳng, nhưng sắc mặt của hắn cũng không tốt hơn Lăng Thiết Hàn, có điều, trong đôi mắt đều tràn đầy sự vui sướng, cười nói: “Tu vi của Lăng Các chủ vững vàng, Bản vương cũng bội phục. Hôm nay đánh một trận, Bản vương nhận được ích lợi không nhỏ, đa tạ Lăng Các chủ.”



Lăng Thiết Hàn cười sang sảng, nói: “Chúng ta cũng không cần nói những lời khách khí như vậy, có thể đánh một trận với Định Vương, Bản tọa cũng không uổng công đi chuyến này. Bản tọa cáo từ trước, không quấy rầy Định Vương và Vương phi nữa.”



“Lăng Các chủ đi thong thả.” Diệp Ly đi ra khỏi đình nghỉ mát nhẹ giọng nói. Đi tới bên cạnh Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn một chút, hao tổn thể lực quá mức, nội lực cũng bị hao tổn hết sức nghiêm trọng, còn có một chút nội thương nhẹ. Dưới loại tình huống cao thủ ngang nhau luận võ thế này thì đã xem như nhẹ rồi, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.



Đưa mắt nhìn ba người Lăng Thiết Hàn xuống núi, Diệp Ly mới đỡ Mặc Tu Nghiêu vào đình nghỉ mát ngồi xuống, hỏi: “Bị thương như thế nào? Bây giờ có thể xuống núi không?”



Mặc Tu Nghiêu hơi bất đắc dĩ cười khổ: “Mấy năm này không chú ý luyện công, hình như ta bị thương nặng hơn Lăng Các chủ một chút.”



Nếu bàn về mức độ tu luyện chuyên cần, thì quả thật Mặc Tu Nghiêu không bằng Lăng Thiết Hàn. Không nói Tây Bắc có nhiều quân chính, dân vụ như vậy cần chính hắn hỏi tới, chính là thân phận Định Vương của hắn đã chắc chắn hắn không có cách nào dùng phần lớn thời gian vào võ công, tu vi. Mà Lăng Thiết Hàn, hằng năm có ít nhất nửa năm đóng cửa khổ tu. Nếu nói thành tựu hôm nay của Lăng Thiết Hàn có ba phần là thiên phú, bảy phần là khổ tu, thì Mặc Tu Nghiêu lại ngược lại, bảy phần là thiên phú, ba phần là khổ tu. Chỉ có điều, hôm nay xem ra, rốt cuộc chuyên cần tu luyện, thì căn cơ càng sâu hơn một chút. Mặc Tu Nghiêu không thể không thừa nhận, xem như mình sẽ không thua Lăng Thiết Hàn, nhưng rốt cuộc vẫn kém hơn nửa phần.



“Vốn cũng không phải người trên cùng một đường, hay Vương gia cũng tính làm người đứng đầu võ lâm?” Diệp Ly cũng không tính an ủi hắn, chỉ nói một cách thản nhiên. Võ công của Mặc Tu Nghiêu có cao tới đâu, thì chỗ mà hắn cần chuyên chú vẫn chính là Mặc gia quân, là dân sinh của Tây Bắc. Cho dù hắn trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, thì cũng không cách nào chỉ dựa vào một mình hắn mà quét ngang thiên hạ. Cố gắng tăng lên thực lực của bản thân là đúng, nhưng nếu vì tăng lên thực lực của riêng mình mà quên đại cục, thì chỉ có thể nói là đã bản mạt đảo trí (Bản: rễ cây, chỉ những sự việc quan trọng, căn bản; mạt: ngọn cây, chỉ những sự việc nhỏ, không đáng kể; cả cụm từ có ý là: không để ý đến những chuyện quan trọng, mà ngược lại, lại quan tâm đến những chuyện nhỏ, không quan trọng).



Vốn Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý quấn quýt trong chuyện này, cũng không có ý đòi trấn an gì ở trước mặt Diệp Ly. Nên nghe Diệp Ly nói như vậy thì tất nhiên cũng không để ý, cười nói: “Chỗ này cũng tốt, trở về trong thành thì ngược lại sẽ có người quấy rầy. Ta muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, A Ly chờ ta được không?” Diệp Ly gật đầu đồng ý, Mặc Tu Nghiêu cũng không nói gì nữa, mà liền ngồi xuống trong lương đình, nhắm mắt, bắt đầu vận hành nội lực trị thương cho chính mình.



Mặc Tu Nghiêu ngồi xuống một lần này chính là ngồi suốt nửa ngày và một đêm, cũng không biết có phải vị Mộ Dung tiểu thư kia ở dưới chân núi không, mà cả ngày hôm nay cũng không có ai lên núi du ngoạn.
Trấn Nam Vương nhàn nhạt cười nói: “Lăng Các chủ đang tìm Định Vương sao? Thật đáng tiếc, chắc Định Vương có việc bận, nên năm nay cũng không tới tham gia đại hội võ lâm.” Lăng Thiết Hàn chớp mắt, cũng không nói ra chuyện hai ngày trước mình còn gặp Mặc Tu Nghiêu, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu Định Vương đã không tới, thì một lát kính xin Trấn Nam Vương chỉ giáo nhiều hơn.” Không phải Định Vương không có ở đây sao? Vậy lấy ngươi làm đối thủ cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Mới vừa đột phá bình cảnh nên Lăng Thiết Hàn cần gấp một cao thủ để thử chiêu với hắn, bằng không, hôm nay cũng sẽ không tới tham gia cái gọi là đại hội võ lâm này.



Trấn Nam Vương nghẹn lời, tuy người đã tới nhưng cũng không có ý định đến cuối cùng sẽ đánh nhau với người khác. Theo số tuổi tăng trưởng, tinh lực của Trấn Nam Vương đã không còn đặt vào võ công, tu vi nữa từ lâu. Võ công có vô địch thiên hạ như thế nào, thì sao có thể so được với sự sung sướng khi nắm quyền thiên hạ chứ?



“Mộ Dung gia chủ đến! Mộ Dung tiểu thư đến!” Quảng trường lại vang lên tiếng thông báo lần nữa, sắc mặt của đám người Trấn Nam Vương đang ngồi lại cùng tối sầm xuống đầy ý không vui. Bọn họ đều là nhân vật hùng bá một phương, khí phách phô trương đã sớm thành thói quen, lại chướng mắt nhất là người khác còn phô trương hơn mình. Nếu người này có thế lực ngang bằng mình thì cũng thôi, nhưng chỉ là một thương nhân mà cũng dám như thế sao? Trong đó, sắc mặt khó coi nhất, không ai khác ngoài Trấn Nam Vương và Lôi Đằng Phong. Dù sao, Mộ Dung thế gia thật sự nằm trong địa phận Tây Lăng, cũng xem như là thần tử của Tây Lăng.



Không lâu sau, chỉ thấy Mộ Dung gia chủ đã hơn sáu mươi tuổi, râu tóc hoa râm, mang theo Mộ Dung tiểu thư mặc một thân áo gấm màu tím nhạt thêu hoa phù dung đi ra khỏi cửa lớn của Mộ Dung thế gia, trên đường đi tới, người trong sân tự nhiên nhường ra một con đường. Nhìn qua cũng có mấy phần như tư thế mọi người đứng bên đường đón chào.



Nhưng rất nhanh, mọi người liền chú ý tới, đi bên cạnh Mộ Dung gia chủ còn có một lão giả nhìn cũng gần bằng tuổi của Mộ Dung gia chủ. Ông ấy cũng không ăn mặc hoa lệ gì, ngay cả dung mạo cũng không được coi là đặc biệt xuất chúng. Có lẽ người bình thường sẽ không có cảm giác gì nhiều, nhưng thần sắc của Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương lại đều biến đổi, cùng nhìn nhau. Hiển nhiên, khí thế trên người lão giả này mạnh hơn Mộ Dung gia chủ kia gấp mười, gấp trăm lần. Mặc dù bộ dáng của lão ta tầm thường, nhưng lại có thể sóng vai đi cùng với Mộ Dung gia chủ. Nếu cẩn thận quan sát còn có thể phát hiện, tư thế của Mộ Dung gia chủ cũng khiêm cung cẩn thận với lão ta, không cần nghĩ, thì hai người cũng đã đoán được thân phận thật sự của người này.



Mộ Dung gia chủ đi lên phía trước, nhìn mọi người đang ngồi một vòng. Ánh mắt dừng lại tại vị trí vẫn còn trống dành cho Định Vương một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng trên mặt lại cười nói: “Tại hạ là gia chủ đời này của Mộ Dung thế gia, đa tạ các vị đã tới tham gia đại hội võ lâm lần này. Đại hội võ lâm lần này, vì để biểu thị sự công bằng, Mộ Dung gia cố ý mời cao thủ đệ nhất giang hồ năm mươi năm trước – lão tiền bối Mộ Dung Hùng – làm trọng tài.”



Lời vừa nói ra, mọi người đều “Ồ” lên. Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía một lão giả mặc áo vải vừa đến nơi đã ngồi xuống vị trí thủ tọa đầu tiên. Vốn còn đang rối rít suy đoán thân phận của lão nhân này, hiện tại đã biết, nên tất nhiên, lập tức, nghị luận ồn ào liền nổ ra.



Hiển nhiên, Mộ Dung gia chủ rất hài lòng với sự khiếp sợ của mọi người, gật đầu cười nói: “Mộ Dung tiền bối đã bế quan mấy chục năm, võ công có thể nói là độc bộ đương thời (kiệt xuất nhất hiện nay). Do ngài ấy làm trọng tài, thì tất nhiên không còn gì thích hợp hơn.”



Lăng Thiết Hàn cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Sao Bản tọa chưa từng nghe nói, đại hội võ lâm còn cần có trọng tài?” Xưa nay, đại hội võ lâm giữa các cao thủ đều đánh tới khi một bên tâm phục khẩu phục mới thôi, nên tất nhiên không cần cái gọi là trọng tài gì đó. Trên mặt Mộ Dung gia chủ cứng ngắc, nhìn thoáng qua nụ cười lạnh nhạt của Lăng Thiết Hàn, “Đại hội lần này, nếu đã diễn ra ở Mộ Dung gia, mà xưa nay Mộ Dung gia không thích thấy máu. Thì tất nhiên muốn có điểm giới hạn để ngừng lại.”



Lăng Thiết Hành “Hừ” khẽ một tiếng, dựa vào ghế không nói thêm gì nữa. Với Mộ Dung tiểu thư đứng phía sau Mộ Dung gia chủ, lại càng ngay cả một cái ánh mắt cũng không bố thí qua. Cử chỉ vô lễ như thế, quả thật khiến cho Mộ Dung gia chủ rất khó xử, nhìn qua Mộ Dung Hùng đang nhắm mắt từ khi ngồi xuống tới giờ, Mộ Dung gia chủ đang muốn nói gì đó, thì lại nghe phía ngoài có người cao giọng bẩm báo: “Công tử Thanh Trần của Ly thành đến!”