Thịnh Thế Đích Phi
Chương 248 : Tự đề cử mình, lang tâm như sắt
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
Mộ Dung tiểu thư tới, tất nhiên Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu không thể ở lại nữa. Có điều, hai người cũng không rời đi, Mặc Tu Nghiêu tiện tay cầm lấy tách trà mà hai người đã uống, rồi nắm tay Diệp Ly tiến vào một cánh cửa bí mật. Từ Thanh Trần chọn khách sạn này để trọ tất nhiên là có nguyên nhân, vốn nơi này chính là một cọc ngầm của Định Vương phủ ở An thành. An thành thân là thành trì lớn thứ tư của Tây Lăng, nên tất nhiên Định Vương phủ sẽ không bỏ mặc. Sau cửa bí mật là một mật thất nhỏ, bên trong cũng không có bày biện đầy đủ như bên ngoài, chỉ có một cái bàn, mấy băng ghế ngồi và một cái giường trúc thôi. Hai người mới vừa ngồi vào chỗ của mình, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng cầu kiến của Mộ Dung tiểu thư và tiếng mở cửa của Từ Thanh Trần.
Từ Thanh Trần cúi đầu nhìn cô gái mặc váy hoa đứng ở trước mặt, cười lạnh nhạt nói: “Mộ Dung tiểu thư, không biết có gì chỉ giáo?” Đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài chiếc khăn che mặt của Mộ Dung tiểu thư kinh ngạc nhìn Từ Thanh Trần, lại thấy nam tử mỉm cười thanh nhã thoát tục trước mắt đứng ở cửa không có một chút ý định mời mình vào, thì không khỏi cắn cắn khóe môi hỏi: “Công tử Thanh Trần không mời ta vào sao?”
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Cũng không còn sớm, lúc này Mộ Dung tiểu thư tới đây… Chỉ sợ sẽ có tổn hại đến danh dự của tiểu thư. Tiểu thư vẫn nên trở về đi.” Nói xong, Từ Thanh Trần lui về phía sau một bước, hiển nhiên đang tính tiễn khách đóng cửa lại. Trong lòng Mộ Dung tiểu thư quýnh lên, vươn tay kéo tay áo của Từ Thanh Trần lại, “Công tử Thanh Trần……” Từ Thanh Trần hơi kinh ngạc nhìn nàng ta, không nghĩ tới, Mộ Dung tiểu thư này cũng là người luyện võ. Mặc dù bản thân Từ Thanh Trần không biết võ công, nhưng trong những người mà hắn quen biết thì cũng có không ít cao thủ. Vì vậy, lấy ánh mắt của Từ Thanh Trần, tất nhiên cũng có thể đoán được, thực lực của vị Mộ Dung tiểu thư này ước chừng cũng trên trung bình, với một cô gái thì cũng đã xem là khá tốt rồi.
“Mộ Dung tiểu thư làm vậy có ý gì?” Từ Thanh Trần kéo tay áo của mình về, ánh mắt lạnh nhạt, hỏi.
“Công tử Thanh Trần… Ta… Minh Nghiên có chuyện muốn nói riêng với công tử một chút, kính xin công tử tha lỗi.” Mộ Dung tiểu thư ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Trần, nói một cách tha thiết.
Từ Thanh Trần trầm ngâm một lát, rốt cuộc vẫn phải lui một bước để nàng ta đi vào. Thấy Từ Thanh Trần lui bước, hiển nhiên Mộ Dung tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng của Từ Thanh Trần.
Phòng của Từ Thanh Trần được bố trí hết sức thanh tĩnh, tao nhã, cực kỳ khác biệt với vẻ ung dung hoa quý của Mộ Dung thế gia. Mộ Dung tiểu thư quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Thanh Trần đang mặc một bộ áo trắng thanh nhã xuất trần, đột nhiên hơi lúng túng.
Vốn nàng rất có lòng tin với chính mình, nàng là cô nương đẹp nhất An thành, là người thừa kế duy nhất của Mộ Dung thế gia. Cho nên nàng có thể dùng châu báu xinh đẹp nhất, quần áo đắt tiền nhất, thức ăn ngon nhất, tinh xảo nhất. Nhưng khi nhìn đến nam tử trước mắt, đột nhiên nàng cảm thấy xấu hổ vì một thân hoa lệ của mình, giống như vốn châu báu, đồ trang sức, áo gấm váy hoa không ngừng được hâm mộ trong mắt mọi người, trong nháy mắt trở nên tầm thường, không đáng giá.
Thậm chí nàng bắt đầu hối hận đã nghe chủ ý của nha đầu, ăn mặc cho thật đẹp để tới gặp công tử Thanh Trần, hắn ta có thể ghét bỏ nàng quá dung tục hay không? Đúng rồi, Từ gia là danh môn thế đại thư hương, tất nhiên yêu thích đều là những sự vật phong nhã thanh tĩnh. Nghĩ đến đây, Mộ Dung tiểu thư hận không được trở về thu thập nha đầu đã nghĩ kế cho mình một trận ngay lập tức.
“Mời Mộ Dung tiểu thư ngồi, mời uống trà.” Từ Thanh Trần ngồi xuống, rót một tách trà đặt xuống đối diện mình.
Mộ Dung tiểu thư tạ ơn, nâng tách trà lên uống một ngụm, vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Từ nhỏ đến lớn, cái gì mà nàng dùng đều là thứ tốt nhất, tinh xảo nhất, coi như là Công chúa hoàng tộc, thì trên phương diện vật chất cũng chưa chắc có thể quý giá bằng nàng. Trà mà Từ Thanh Trần mời nàng uống cũng không tính là ngon, thậm chí ngay cả nước trà cũng không phải mới được pha với nhiệt độ thích hợp. Nếu người khác cho nàng uống trà như vậy, thì tất nhiên nàng sẽ không uống. Nhưng nhìn sắc mặt Từ Thanh Trần vẫn bình thường mà uống trà của mình, hiển nhiên không cảm thấy có gì không đúng, nên nàng cũng chỉ phải im lặng mà nhịn xuống.
Nhìn bộ dáng cau mày ẩn nhẫn của cô gái đang ngồi đối diện, trong đáy mắt Từ Thanh Trần lướt qua một ý cười lãnh đạm. Dĩ nhiên hắn biết nàng ta đang nhẫn nhịn cái gì, và vì sao phải nhẫn nhịn. Tất nhiên phẩm trà là chuyện phong nhã, mà chuyện phong nhã thì xưa nay Từ gia đều am hiểu hơn những gia đình khác. Trà trong khách sạn này không ngon, tất nhiên Từ Thanh Trần cũng biết, chỉ là, mặc dù Từ Thanh Trần là nhã sĩ phong lưu, nhưng thân lại đang ở hồng trần. Lúc công sự bận rộn đến cực điểm, có một tách trà để uống, thì cũng đã quá tốt rồi, ai sẽ còn chú ý xem lá trà có được không, nước pha trà có tốt không, nhiệt độ có thích hợp không?
Nhìn bộ dáng lo lắng bất định của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu không nhịn được hôn lên mặt nàng mấy cái rồi mới buồn bực cười nói: “A Ly, nàng quan tâm quá sẽ bị loạn, nên mới lo được lo mất như vậy. Từ huynh là người như thế nào, nếu huynh ấy thật sự thích, mà mọi người không thích, thì sao có thể ngăn huynh ấy được chứ? Huynh ấy đã nói như vậy, thì chứng tỏ thật sự chướng mắt Mộ Dung Minh Nghiên. Ánh mắt của A Ly rất chuẩn, Mộ Dung Minh Nghiên này không xứng với Từ huynh.” Những lúc như thế này, Mặc Tu Nghiêu không để ý mà nói tốt cho Từ Thanh Trần mấy câu.
Lúc này, trong lòng Diệp Ly mới an tâm một chút, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình, sau này, ít phát biểu ý kiến trong chuyện đối tượng thành thân của Đại ca. Con người luôn dễ xem mình là trung tâm, cho rằng cái này hoặc cái kia không tốt, nói đi nói lại, chuyện thành thân, chỉ cần Đại ca cho là tốt, thì người khác cũng không cần nói nhiều làm gì.
“Bái kiến Vương gia, Vương phi.” Một bóng đen xuất hiện lặng yên không một tiếng động ở phòng ngoài, đứng chắp tay đầy cung kính. Mặc Tu Nghiêu không vui cau mày, “Chuyện gì?”
“Công tử Thanh Trần lệnh cho thuộc hạ đưa tới một phong thư.”
“Mang vào.” Mặc Tu Nghiêu dựa vào giường trúc, lười biếng nói.
Người ở phía ngoài do dự một chút, nhưng vẫn đi vào. Phòng trong, cửa sổ mở một nửa, trên giường trúc gần cửa sổ, Vương gia đang lười biếng dựa lên người Vương phi không chịu dậy. Đang suy nghĩ, thì một tia sáng lạnh thấu xương bắn vào người hắn, không khỏi run run liền tranh thủ trình thư lên, nói gọn gàng dứt khoát: “Thuộc hạ cáo lui.”
Thấy hắn ta thức thời, Mặc Tu Nghiêu cũng không nói gì, chỉ “Hừ” khẽ một tiếng. Ngay lập tức, người đưa thư đến như được đại xá, bay ra ngoài như một cơn gió.
Mặc Tu Nghiêu nửa nằm trên giường trúc, đầu gối lên chân của Diệp Ly chậm rãi mở thư ra, nhưng chỉ lát sau liền thấp giọng bật cười. Diệp Ly không hiểu, “Sao vậy?” Mặc Tu Nghiêu đưa thư cho nàng, cười nói: “Bản vương đã nói mà, Mộ Dung gia bày thế trận lớn như vậy phải đặc biệt mời mấy nhân vật lợi hại đi ra mới phải. Đại hội võ lâm năm nay cũng hơi quá yên bình. Xem ra, ngày mai có trò hay để xem rồi.”
Diệp Ly nghi ngờ đọc thư, đôi mi thanh tú dần dần nhíu lại, “Ngay cả người của chúng ta cũng không điều tra thân phận của Nhâm Kỳ Ninh được, nhân vật như thế…….” Mặc Tu Nghiêu nói tiếp: “Nhân vật như thế, nếu không phải chưa bao giờ xuất hiện trên giang hồ, thì chính là thế lực thần bí lánh đời đã lâu. Ha ha… Có ý tứ. Lần này, Nhâm Kỳ Ninh ngang trời xuất thế, không phải chính là vì danh hiệu Thập đại cao thủ sao? Xem ra, chỉ sợ kế hoạch muốn hợp tác với những người khác để đối phó với Mộ Dung Hùng của Đại ca nàng không thành rồi.”
“Chàng có ý kiến gì không?”
“Ý kiến? Không phải đã giao hết chuyện này cho Đại ca nàng làm sao? Nương tử, chúng ta cũng chỉ là hai người đi đường bình thường mà thôi. Không cần lo lắng.”