Thịnh Thế Đích Phi

Chương 250 : Chọc phải người không nên chọc

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Trong đại sảnh tráng lệ của Mộ Dung thế gia, Từ Thanh Trần lạnh nhạt ngồi uống trà.



Tất nhiên, Lăng Thiết Hàn cũng hộ tống theo, ngồi ở bên cạnh hắn ta, uống trà thơm cực phẩm đến từ Đại Sở, Lăng Thiết Hàn không khỏi cảm thán, “Không hổ là Mộ Dung thế gia, trà thơm cực phẩm này, xem như ở Đại Sở, thì cũng rất ít thấy.” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Nếu Lăng huynh thích, thì lát nữa ta phái người đưa tới cho Lăng huynh hai hộp.”



Lăng Thiết Hàn nhướng mày, “Tây Bắc có rất nhiều loại trà này sao?” Không đúng ah, loại trà này, ở chính Đại Sở cũng không nhiều. Mặc dù hiện nay Đại Sở và Tây Bắc cũng buôn bán qua lại, nhưng trên thực tế có nhiều thứ vẫn cấm vận với Tây Bắc. Trong đó cũng bao gồm loại trà thơm được xưng là trà đệ nhất Đại Sở này. Thật ra, những thứ này không ảnh hưởng gì đến Tây Bắc, chỉ thuần túy là hành động thể hiện sự chán ghét Mặc Tu Nghiêu của Mặc Cảnh Kỳ mà thôi.



Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Thế thì không phải. Đầu xuân, Tây Bắc có nhập vào một chút, Ly nhi có đưa mấy hộp đến chỗ ta. Có điều loại trà này… Thơm thì có thơm, nhưng mùi hương quá nồng ngược lại đã lấn át mất mùi thơm ngát riêng của lá trà, mọi người trong nhà chúng ta không thích lắm. Cho nên chỗ của ta có nhiều hơn một chút.”



Khóe miệng của Lăng Thiết Hàn co rút, cho nên, ngươi không thích mới cho ta ư? “Ta biết, những người đọc sách như các ngươi luôn thích nhiều chuyện, không chỉ muốn trà ngon cực phẩm, mà ngay cả trà ngon cực phẩm này cũng phân ra ba, bảy loại.”



Từ Thanh Trần cười mà không nói.



Trên trán của hạ nhân hầu hạ đứng bên cạnh mơ hồ đổ mồ hôi, bọn họ được tiểu thư căn dặn phải dâng trà tốt nhất cho công tử Thanh Trần, ai ngờ công tử Thanh Trần lại không thích trà này, cũng không biết, nên cứ đâm lao phải theo lao hay lại đổi một chén trà khác cho công tử Thanh Trần.



“Ha ha… Công tử Thanh Trần. Công tử Thanh Trần đại giá quang lâm Mộ Dung thế gia ta, thật sự vinh hạnh cho chúng ta.” Mộ Dung gia chủ cười sảng khoái cởi mở, giống như một chủ nhân hiếu khách nhiệt tình. Mộ Dung Minh Nghiên mang lụa mỏng che mặt cũng đi theo bên cạnh, cười nhìn Từ Thanh Trần đầy hòa ái dễ gần. Chỉ là, hòa ái dễ gần như vậy lại khiến cho hai người ngoài ở đây là Lăng Thiết Hàn và Từ Thanh Trần đều cảm thấy lông tơ cũng muốn dựng cả lên.



Từ Thanh Trần lại cười nói: “Mộ Dung gia chủ khách khí, không biết Mộ Dung gia chủ sai người mời tại hạ đến đây, có gì chỉ giáo?”



Mộ Dung gia chủ cười lớn, nói: “Công tử Thanh Trần là một người thẳng thắn, lão phu cũng không quanh co lòng vòng. Nghe nói tuổi của công tử Thanh Trần đã hơn ba mươi mà còn chưa thành gia, đúng không?”



Thần sắc Từ Thanh Trần khẽ biến, đôi mắt híp lại, nhưng vẫn mỉm cười âm trầm, thản nhiên nói: “Quả thật như thế.” Mộ Dung gia chủ hài lòng cười nói: “Công tử Thanh Trần thấy Minh Nghiên nhà ta như thế nào?” Mộ Dung Minh Nghiên đỏ mặt lên, ngượng ngùng liếc Từ Thanh Trần một cái, lại thấy Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tách trà trước mắt, ngay cả ánh mắt cũng không phân cho mình một tia, trong lòng không khỏi buồn bã, một tia ủy khuất xông lên đầu, vành mắt cũng lập tức đỏ lên.



Ngồi bên cạnh, Lăng Thiết Hàn nhíu mày, cười cười liếc Từ Thanh Trần một cái, hoàn toàn là một bộ dáng xem kịch vui. Lúc này, tâm tình của Từ Thanh Trần cũng không đặc biệt tốt như vậy, nguyên nhân là lại bị Mặc Tu Nghiêu đoán trúng ý định của Mộ Dung thế gia. Chỉ cần nghĩ đến một lát nữa đi gặp bị cái tên khốn kiếp Mặc Tu Nghiêu có tính cách ác liệt kia cười nhạo như thế nào, thì tâm tình của Từ đại công tử không thể tốt được rồi.



Vốn giữ vẻ mặt tươi cười tràn đầy tự tin, Mộ Dung gia chủ thấy đã lâu mà Từ Thanh Trần vẫn không trả lời, nên nụ cười trên mặt cũng dần dần trầm xuống. Một lúc lâu sau, Từ Thanh Trần mới lạnh nhạt nói: “Đa tạ ý tốt của Mộ Dung gia chủ, trước mắt, tại hạ còn chưa có ý định lấy vợ, sợ rằng phải cô phụ ý tốt của gia chủ rồi.” Mộ Dung gia chủ cười lớn nói: “Có câu, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, công tử đã qua ba mươi mà còn chưa thành gia, thì cũng nên suy nghĩ thật kỹ.”
Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng, “Có tiền bạc phú khả địch quốc thì cũng phải người dùng mới có tác dụng. Nếu một người chỉ cần mười vạn lượng là có thể để cho hắn ta sống sung sướng cả đời, thì như vậy… Một triệu lượng, với hắn ta lại có ý nghĩa gì đây? Ngân lượng nhiều đến mức độ nhất định thì cũng chỉ là một dãy số mà thôi.” Trấn Nam Vương híp mắt, đánh giá Từ Thanh Trần, nói: “Bản vương không hiểu ý của công tử.”



Từ Thanh Trần cười nói: “Hiện tại, thân phận của tại hạ rất thiếu tiền. Trăm vạn, ngàn vạn cũng không ngại nhiều. Nhưng nếu đổi thành thân phận khác, thì tám ngàn, một vạn, đã quá đủ rồi.”



Ánh mắt Trấn Nam Vương lóe lên, chắp tay nói: “Công tử có tài cao, không thể có được phụ tá như công tử, chắc chắn Bản vương sẽ tiếc nuối cả đời. Phúc khí của Định Vương thật tốt.” Từ Thanh Trần nói rất dễ hiểu, bây giờ hắn ta là nhân vật quan trọng của Tây Bắc, chấp chưởng chính vụ Tây Bắc, thống trị một phương, nên tất nhiên, bạc có càng nhiều càng tốt. Nhưng bản thân công tử Thanh Trần lại không có hứng thú gì với tiền bạc. Trấn Nam Vương nhìn hắn ta, nói: “Hình như công tử Thanh Trần không kinh ngạc khi Bản vương đến tìm hiểu, hoặc nói là… Công tử Thanh Trần cố ý chờ Bản vương tới cửa đi?”



Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Tại hạ cũng mới nói với Lăng Các chủ một câu: Trên đời này không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Bây giờ lại thêm một câu nữa: Chỉ có ích lợi vĩnh viễn. Ít nhất, trước mắt, mục tiêu của ta và ngài đều giống nhau, không phải sao? Hay… Trấn Nam Vương cảm thấy tại hạ không có bản lãnh nắm Mộ Dung thế gia trong lòng bàn tay?”



“Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn sao? Sâu sắc!” Trấn Nam Vương khen.



“Nói lại lời của người khác thôi, chỉ tình cờ nghe Vương phi nói, cảm thấy dùng trong trường hợp này rất thích hợp. Không phải sao?” Từ Thanh Trần uống trà hỏi.



“Định Vương phi ah… Định Vương phi đúng là kỳ nữ tử khó gặp trên thế gian. Nếu công tử Thanh Trần đã có lòng tin nắm giữ hết toàn bộ Mộ Dung thế gia, thì sao lại muốn hợp tác với Bản vương?” Trấn Nam Vương hỏi.



“Lãng phí thời gian.” Từ Thanh Trần nói không khách khí. Đương nhiên hắn có thể kéo trọn cả Mộ Dung gia xuống, nhưng cũng không thể làm trong mười ngày nửa tháng, chỉ sợ trong ba năm, năm năm cũng không dễ hoàn thành. Mà bây giờ, nếu kêu Mặc Tu Nghiêu vì Mộ Dung gia mà để Từ Thanh Trần đi ra ngoài lâu như vậy, thì chỉ sợ đệ ấy sẽ tình nguyện châm một mồi lửa đốt trụi tất cả sản nghiệp của Mộ Dung gia. Từ Thanh Trần mà đi, thì ai sẽ thay thế hắn để ý công vụ, hao tổn tâm trí giải quyết dân sinh của dân chúng chứ?



Trấn Nam Vương cúi đầu suy tư lời nói của Từ Thanh Trần, nếu có thể, lão tuyệt đối không muốn hợp tác với Từ Thanh Trần. Hợp tác liền có nghĩa lấy được ích lợi thì sẽ không có cách nào hưởng hết một mình, mà phần lớn ích lợi của Mộ Dung gia đều ở Tây Lăng, vốn thuộc về Tây Lăng. Nhưng nếu không đồng ý, thì Trấn Nam Vương không nghi ngờ chút nào, cho dù Từ Thanh Trần không thích ở rể Mộ Dung thế gia, hắn ta cũng vẫn có biện pháp phá hỏng chuyện của mình. Huống chi còn có Đại Sở nữa, nếu khiến cho Mộ Dung gia trực tiếp chạy đến Đại Sở, thì lại càng cái được không bù được cái mất.



Hồi lâu sau, Trấn Nam Vương mới ngẩng đầu lên hỏi: “Công tử Thanh Trần muốn gì?”



Từ Thanh Trần hài lòng, để lộ ra một nụ cười thảnh thơi, “Tất cả sản nghiệp của Mộ Dung thế gia ở Tây Bắc đều thuộc về Định Vương phủ. Trong địa phận của Tây Lăng… Tại hạ cũng không muốn nhiều, ba phần thuộc về Định Vương phủ, một phần thuộc về Diêm Vương các.”



Sắc mặt Trấn Nam Vương trầm xuống, “Khẩu vị của công tử Thanh Trần không khỏi quá lớn đi.” Vừa mở miệng liền muốn bốn phần sản nghiệp của Mộ Dung thế gia, vậy cũng tương đương với hai phần sản nghiệp của cả Tây Lăng rồi. Từ Thanh Trần lạnh nhạt mỉm cười, “Trấn Nam Vương có ý là một mình Trấn Nam Vương phủ ngài có thể đoạt được Mộ Dung thế gia sao? Hay Trấn Nam Vương có thể đảm bảo Đại Sở, Nam Chiếu, Bắc Nhung sẽ không nhúng tay vào? Mặc dù lần này hoàng thất Bắc Nhung không có phái người tới, nhưng có điều… Bây giờ là ở trên địa bàn của Trấn Nam Vương, tại hạ không tin Trấn Nam Vương lại không biết động tĩnh của Bắc Nhung. Nói gần hơn, Trấn Nam Vương nắm chắc đối phó được với Mộ Dung Hùng sao?”