Thịnh Thế Đích Phi

Chương 253 : Loạn chiến, cao thủ bị thương nặng

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Edit: Yuusu



Beta: Sakura



“Mặc Tu Nghiêu?”



Mộ Dung Hùng vừa sợ vừa giận, mặc dù lão cũng chưa gặp qua Mặc Tu Nghiêu, nhưng cũng biết được Định Vương một đầu tóc trắng. Hơn nữa trong thiên hạ người có thể chống đỡ được một kích toàn lực này của mình đếm không được một bàn tay, nam tử tóc trắng trước mắt này, trừ Định Vương Mặc Tu Nghiêu ra lão không nghĩ được người khác. Trấn Nam Vương nhìn nam tử áo trắng cầm kiếm đứng trước mắt, ánh mắt phức tạp, nhưng không thể không nói Mặc Tu Nghiêu đột nhiên xuất hiện khiến ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.



Nghiêng đầy nhìn công tử Thanh Trần đứng cách đó không xa nói: “Công tử Thanh Trần thật giỏi dự liệu.” Có thể trùng hợp như thế, Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối không phải mới vừa tới An thành. Nhưng hắn vẫn không xuất hiện trước mặt mọi người, hiển nhiên chính là một con bài tẩy Từ Thanh Trần lưu lại, khó trách Từ Thanh Trần tay trói gà không chặt lại dám đi khiêu khích cao thủ đệ nhất thiên hạ. Từ Thanh Trần cười nhạt cũng không đáp lời, trong lòng Trấn Nam Vương cảm thán, chuyển hướng nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Định Vương cũng thật đúng lúc, chậm thêm một chút nữa lưỡng bại câu thương chẳng phải tốt hơn sao?”



Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Mới vừa rồi có trên trăm cao thủ hướng về bên này tới, mất chút thời gian suýt nữa chậm trễ. Thứ tội thứ tội.”



Mọi người lúc này mới chú ý, trên vạt áo trắng của Mặc Tu Nghiêu còn dính chút màu đỏ tươi. Vết máu cũng chưa chuyển thành màu đen, hiển nhiên là vừa mới dính vào không lâu. Nhậm Kỳ Ninh đang dây dưa cùng bốn gã Kỳ Lân, nghe thấy lời của Mặc Tu Nghiêu mặt liền biến sắc, suýt nữa bị một chém mất một cánh tay.



“Tới là tốt rồi.” Lăng Thiết Hàn đứng lên nói. Từ Thanh Trần cau mày nói: “Người tới rất nhiều sao?” Hắn biết Nhậm Kỳ Ninh tất nhiên có sắp xếp khác, cho nên mới mời Mặc Tu Nghiêu cắt đứt đường liên lạc với bên ngoài của Mộ Dung thế gia. Mấy trăm tên thị vệ còn dễ nói, có thể khiến Mặc Tu Nghiêu phải gọi là cao thủ khẳng định không đơn giản.



Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không cần phải lo lắng, A Ly và Mặc Cảnh Lê ở lại xử lý, ta đi trước một bước sang đây nhìn xem. Nhậm công tử, còn không dừng tay?” Nhậm Kỳ Ninh chau mày, phi thân lui ra khỏi vòng chiến. Mới vừa giao thủ thì hắn đã biết mấy người này nhìn như bình thường nhưng vô cùng khó đối phó, nếu như hắn có thể có thực lực như Mộ Dung Hùng một kích giết chết đương nhiên không cần lo lắng, nhưng nếu như không có cũng chỉ có thể bị bọn họ cuốn lấy, từ từ tiêu hao nội lực cùng thể lực cho đến lúc bại trận. Hắn vừa lui xuống, bốn Kỳ Lân cũng không đuổi theo mà nhất trí lui về bên cạnh Từ Thanh Trần, bảo vệ Từ Thanh Trần gắt gao.



Nhậm Kỳ Ninh nhìn xung quanh một vòng, nụ cười có chút phát khổ nói: “Tại hạ có mắt không tròng, nhiều lần gặp nhau thế nhưng không có thể nhận ra Định Vương và Vương phi. Có một lần bại trận này cũng không coi là oan uổng.” Lời này cũng xác nhận Mặc Tu Nghiêu quả thật đã sớm tới An thành.



Mặc Tu Nghiêu cười đến không hề có chút thành ý, khẽ gật đầu, “Bản vương chẳng qua chỉ là muốn đi xung quanh nhìn náo nhiệt một chút mà thôi, không ngờ Nhậm công tử khiến Bổn vương cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ đành phải ở lại lâu một chút. Cũng không phải đúng lúc có chuyện hôm nay sao?” Cho nên, ngươi muốn tự cho mình thông minh phái người theo dõi ta, Gia sớm đã đi mất. Cho nên hôm nay sắp thành lại bại, do một mình ngươi tự tìm lấy. Nhậm Kỳ Ninh nghe rõ ý trong lời nói của Mặc Tu Nghiêu, sắc mặt càng thêm khó coi .



“Ngươi chính là Định Vương?” Mộ Dung Hùng ngó chừng Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.



Mặc Tu Nghiêu ngửa đầu, ngạo nghễ nói: “Chính là Bản vương.” Mộ Dung Hùng trên giang hồ có lẽ coi như là một đại nhân vật, nhưng các thế hệ Định Vương Phủ tới nay cũng không thiếu kỳ tài, mỗi một thời đại Định Vương không lúc nào mà không phải là nhân vật kinh thái tuyệt diễm, Mặc Tu Nghiêu há lại sẽ coi một kẻ trừ võ công cái gì cũng không biết như Mộ Dung Hùng để vào mắt.



Mộ Dung Hùng cười lạnh một tiếng, “Tốt một cái Định Vương, lão phu cũng muốn xem một chút ngươi có bản lĩnh gì!”
“Tu Nghiêu!”



“Đại ca!”



Diệp Ly và Lãnh Lưu Nguyệt đồng thời kinh hô một tiếng, phi thân tiến lên đỡ Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn vừa rơi xuống. Mới vừa rồi trong lúc đánh nhau thấy không rõ lắm, lúc này mới phát hiện cả người Mặc Tu Nghiêu đầy mồ hôi, ngay cả sợi tóc bạc như cước cũng có chút ươn ướt. Giống như vậy, sắc mặt Lăng Thiết Hàn tái nhợt, áo bào màu lam trên lưng toàn bộ đã nhuộm thành màu xanh đậm, tay vốn cầm kiếm tay đã khẽ run.



Diệp Ly luôn miệng kêu lên: “Tu Nghiêu, Tu Nghiêu. . . Chàng có làm sao không?” Mặc Tu Nghiêu thở dốc một hơi mới cười nói trấn an Diệp Ly: “Không có chuyện gì, kiếm của ta đâm trúng lão ta trước đấy.” Nếu như không phải là kiếm trước đâm trúng Mộ Dung Hùng khiến hắn tiêu hao hai phần nội lực…, lúc này thương thế của hai người bọn họ tuyệt đối không chỉ như vậy đâu. Ít nhất hiện tại Mặc Tu Nghiêu còn có tinh lực khiêu khích nhìn về phía Lăng Thiết Hàn nói: “Lần trước ngươi thắng, lần này Bản vương thắng.”



Lăng Thiết Hàn bất đắc dĩ cười nói: “Lần này ngươi thắng.”



Mọi người thấy ở nơi xa Mộ Dung Hùng rơi xuống mặt đất. Thương thế của lão nặng hơn hai người Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn. Nhuyễn kiếm của Mặc Tu Nghiêu trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực lão, mà trường kiếm của Lăng Thiết Hàn cũng xẹt qua bên hông lão, cả nửa người trên đã bị máu tươi nhuộm thành một mảnh màu đỏ sậm. Diệp Ly thấy được rõ ràng, một kiếm kia của Mặc Tu Nghiêu trực tiếp đâm vào vị trí trái tim, lúc này Mộ Dung Hùng có thể thở đã là hết sức kinh người rồi, nhưng hiển nhiên sống không được nữa.



Nhớ tới vừa rồi nếu một kiếm kia của Mặc Tu Nghiêu không đâm vào tim Mộ Dung Hùng, cho dù Mộ Dung Hùng có bị thương thì hai người Lăng Thiết Hàn chỉ sợ cũng sẽ đả thương nặng hơn. Sau đó cho dù Mộ Dung Hùng không có sức lực chém giết cả hai người thì muốn giết chết một người trong đó chỉ sợ cũng thừa sức, nghĩ đến đây Diệp Ly không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh. Chẳng qua Diệp Ly lại không biết, Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn cũng là vạn bất đắc dĩ mới ra hiểm chiêu này. Hai người quả thật muốn trước tiêu hao nội lực của Mộ Dung Hùng rồi mới hạ sát, nhưng Mộ Dung Hùng nhiều hơn bọn họ gần năm mươi năm công lực cũng không phải để trang trí. Mộ Dung Hùng bị tiêu hao không ít, nhưng hai người bọn họ lại tiêu hao nhiều hơn. Nếu không phải có thể một kích đắc thủ, cuối cùng thật đúng là không biết người nào mài chết người nào đâu.



Mộ Dung Hùng ho khan không ngừng, trong miệng đã tràn ra bọt máu, ánh mắt không cam lòng ngó chừng Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn lạnh lùng nói: “Tốt. . . tốt một cái Định Vương, hảo một cái Diêm Vương Các chủ. Không nghĩ tới. . . Không nghĩ tới lão phu thế nhưng. . . . . .” Tuyệt đỉnh cao thủ năm đó độc bộ thiên hạ thế nhưng lại chết ở trong tay hai tiểu bối. Mộ Dung Hùng cũng không thể nói xong lời muốn nói…, trợn tròn mắt liền đoạn khí (tắt thở), chết không nhắm mắt.



Tại chỗ mọi người đều là yên lặng, Mộ Dung Hùng có thể nói là một trong những người có võ công cao nhất thiên hạ lúc này. Một đời cao thủ điêu tàn luôn khiến cho người ta dâng lên mấy phần bi thương.



Nhậm Kỳ Ninh đứng ở một bên thấy vậy cũng nhịn không được nữa biến sắc, đột nhiên tung người đánh về phía Mộ Dung gia chủ đang trốn ở góc phòng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người ở đây không chút do dự một kiếm cắt đứt cổ họng của Mộ Dung gia chủ, Mộ Dung gia chủ từ lúc thúc phụ chết đi còn chưa có phục hồi lại tinh thần cũng mất đi tính mạng. Giết Mộ Dung gia chủ, sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh mới trở nên dễ nhìn hơn một chút, mỉm cười nhìn Mặc Tu Nghiêu cùng Trấn Nam Vương nói: “Định Vương, Trấn Nam Vương, gia sản Mộ Dung gia hai vị tính phân chia thế nào đây?”



Trấn Nam Vương cau mày nói: “Công tử có ý gì?”



Từ Thanh Trần có chút bất đắc dĩ than thở, “Nói vậy gia sản mấy chục đời Mộ Dung gia tích lũy được đang nằm trong tay công tử rồi sao?” Cửa hàng buôn bán cùng với điền sản Mộ Dung gia Nhậm Kỳ Ninh không thay đổi được cũng đã bị bọn họ hủy đi không sai biệt lắm. Còn dư lại đúng là vô số kim ngân tài bảo mười mấy đời bọn họ tích lũy được.



Nhậm Kỳ Ninh cười nói: “Công tử Thanh Trần quả nhiên cơ trí. Nói vậy cũng coi như tại hạ có vận khí tốt, nếu không phải có cái này. . . Hôm nay chỉ sợ tại hạ không còn mạng rời khỏi An thành.” Giết Mộ Dung gia chủ, tung tích những thứ bảo tàng này cũng chỉ có một mình hắn biết, đây mới chính là bùa hộ mệnh của hắn.